Đất nước VN chúng ta đã từng ngập chìm trong biển lửa, máu xương của dân tộc VN trải khắp non sông gần một thế kỷ qua. Trong chiến tranh thì đã đành, nhưng khi im tiếng súng nhân dân ta cứ tưởng cảnh đầu rơi máu đổ, thịt nát xương tan sẽ không còn. Hầu như mọi người vui mừng khi “hòa bình” lập lại. Thế nhưng…! Trong bài viết này tôi xin đề cập đến những vấn đề sau:
Người dân VN vốn hiền hòa chân chất, cả tin nên dễ bị gạt gẫm dối lừa. Những ngày đầu của “hòa bình” thống nhất năm 1975 đại bộ phận người dân VN đều khấp khởi quẳng gánh lo âu cho chiến tranh bao năm qua tàn phá từ con người đến đất nước một cách kinh hoàng và khủng khiếp, lo âu cho con cháu ở tuổi thanh niên phải xếp bút nghiên ra đi để rồi bỏ mình nơi chiến địa. Lo cho cảnh đạn bom… cho cảnh người đi trên những xác người, nhà tan cửa nát… và hai tay đón nhận “hòa bình”. Từng đoàn người nhất là nam nữ thanh niên tuổi trẻ tay vẩy cờ, hoa đón chào những người mang lại “hòa bình” cho đất nước. Nhưng ở trong thẳm sâu của những tâm hồn trong trắng, hiền hòa hồn nhiên đó có biết đâu chính cái thời gian khấp khởi mừng vui tột cùng này lại là những ngày đầu mà những tâm hồn son trẻ đầy nhiệt huyết đã trở thành những mãnh đất màu mỡ cho tập đoàn CSVN gieo hạt ươm mầm những loài hoa độc.
Trong đại bộ phận nhân dân, thanh niên ngày ấy nào có thấy mặt trái của Hòa Bình? Ý nghĩa đích thực của hòa bình không chỉ đơn thuần ở chỗ im tiếng súng! mà hòa bình bao hàm nhiều yếu tố. Im tiếng súng nó chỉ thể hiện một hình thức, mặt nổi của tảng băng hòa bình mà thôi. Một nền hòa bình đích thực cho xã hội một khi những người mang lại hòa bình trước hết phải “chính danh”. Từ cái “chính danh” ấy là tiền đề, là khởi nghiệp cho con đường hòa bình. Từ nét son chính danh đó mới có được sự “thành ý”, “chánh tâm”. Chính cái thành ý và chánh tâm là cả một rừng hoa tươi sắc và ngát hương trong bầu trời hòa bình. Và sau cùng là kết trái ngọt ngon cho đời bởi các phạm trù “cách vật”, “trí tri”. Nói như thế là ta đã thấy rõ từ năm 1975 hòa bình là chỉ thể hiện một khía cạnh của mặt nổi tại Việt Nam. Chính lúc này những người đem đến hòa bình đó đã cố tình đưa vào lịch sử Việt Nam, vào lòng dân tộc những nội dung khác, trái ngược với hòa bình đích thực bằng dã tâm mà cả hệ thống của “Đảng CSVN” âm mưu thực hiện theo sự sai khiến của CS đệ tam Quốc Tế.
Tuy sau ngày hòa bình lập lại ở miền Nam Việt Nam nhưng máu xương, nước mắt của nhân dân Việt Nam đâu có thôi chảy! mà còn tang thương gấp bội. Bởi sau khi tàn cuộc chiến bằng bom đạn thì đảng CSVN đã tạo nên một cuộc chiến khác cũng không kém phần ác liệt, tang thương chết chóc mà một bên là đảng CSVN và bên còn lại là nhân dân MNVN. Chỉ trong một thời gian không dài mà bao xác người phải chìm vào lòng biển làm mồi cho cá dữ. Làm nạn nhân cho hải tặc cướp đoạt cả tài sản lẫn thể xác, tâm hồn. Bao người con ưu tú của nước Việt phải đổ máu và phơi xương nơi rừng thiêng nước độc, nơi những trại tù “cải tạo” mà khi đi vợ con chỉ biết là đi chỉ có 10 ngày. Thế rồi biền biệt tăm hơi… có khi ngày ấy lại là ngày vĩnh quyết. Có những gia đình đến bây giờ vẫn còn lặn lội tìm lại nắm xương tàn của chồng/cha vương vãi đâu đó ở bìa rừng!!! Đó là chưa kể những cuộc thanh trừng, trả thù cá nhân, giết người theo cảm tính, thù vặt mọn hèn. Nửa đêm nghe tiếng gõ cửa là có kẻ vĩnh viễn ra đi một cách oan ức. Trên những dòng sông là xác người dân vô tội lềnh bềnh trôi nổi….
Hòa bình sao thiếu hẳn lòng nhân ái mà hận thù được nhân lên gấp bội? Những học sinh ưu tú không được tiếp tục đến trường, không được vào đại học vì “lý lịch đã bị coi là đen, không trong sạch, không rõ ràng…???”. Hòa bình sao những giọt nước mắt của những phụ nữ cô đơn thiếu thốn vật chất lẫn tinh thần phải đổ ra chảy dài khi quỳ lạy các hung thần thuế vụ, công an ở các trạm kiểm soát “cách chợ ngăn sông…” một thời máu lửa???. Có những phụ nữ vì quá phẫn uất, thiếu nghị lực, bản lãnh, quẩn trí đã đâm đầu vào xe, trầm mình xuống sông kết liễu cuộc đời, giả từ con trẻ vì những mối oan khiêng, nghiệt ngã mà trước mắt không có con đường giải thoát trong khi chồng thì vật vã chưa biết sống chết ra sao ở chốn rừng sâu!!!
Hòa bình sao nền đạo đức tốt đẹp tự ngàn xưa phải thay thế bằng những bạo hành sắt máu của tập đoàn “mất cả nhân tâm”???
Người đem lại hòa bình sao không lấy chánh tâm, thành ý để cảm hóa và giáo dục công dân mà đem sự lừa dối, vô lương áp đặt vào mọi tâm hồn từ già đến trẻ??? Sao không biết thu phục người dân bằng tấm lòng vị tha nhân ái mà gieo rắc, tuyên truyền sự gian ác, giết chóc bạo tàn và điêu ngoa đến nỗi mất cả lương tri cùng bản chất căn nguyên của loài người??? Dạy cho tuổi thơ những điều hoang tưởng như “con ong cũng đánh Mỹ”, “con trâu cũng đánh Mỹ”?!. Dựng lên hình tượng Lê văn Tám một cách ngu ngơ và ấu trĩ để nhồi sọ cho những trẻ thơ rằng Lê văn Tám mới lên 10 cũng biết dũng cảm làm đuốc sống để chạy vào đốt kho xăng của địch một cách phi lý và phản sinh học, những gương “anh hùng ảo” khác như Bế văn Đàn, Tô vĩnh Diện, Phan đình Giót… cũng biết lấy thân mình lấp lỗ châu mai, lấy thân mình làm cầu cho xe kéo pháo lăn qua để kịp thời xung trận??? Rồi hằng đêm mơ thấy bác Hồ… mặc dù hoàn toàn xa lạ, gieo vào đầu trẻ thơ những điều dối trá và sau đó chúng sẽ dối trá thầy cô, cha mẹ, lớn lên sẽ tự dối mình và dối lừa xã hội. Ta hãy nghe “nhà thơ lớn” của CSVN, Tố Hữu nói tuy những giọng điệu sặc mùi xú uế này ai cũng biết, nói nữa hơi nhàm nhưng tôi cũng xin tạm dẫn ra đây:
“Yêu biết mấy khi nghe con tập nói.
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!!!”
Thật giả dối và trơ trẻn hơn:
Ông Stalin ơi! Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi ông mất đất trời còn không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương ông thương mười.
Rồi kinh khủng hơn, sắt máu hơn, dã man ghê rợn hơn.
Giết! Giết nữa! bàn tay không ngơi nghỉ.
Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong.
Cho đảng bền lâu-cùng rập bước chung lòng…
Thờ Mao chủ tịch-Thờ Stalin bất diệt.
Đối với miền Nam VN thì “hòa bình” từ năm 1975, nhưng miền Bắc VN thì năm 1945 tạm thời hòa bình khi Hồ Chí Minh cùng tập đoàn CS “cướp” chính quyền và đọc tuyên ngôn độc lập. Rõ ràng khi hòa bình lập lại mà nhà thơ “vĩ đại” của CSVN hô hào giết! giết nữa… giết dân, giết đồng bào lấy máu tưới vào đồng ruộng để lúa xinh tươi và cuối cùng là giao nộp tất cả vụ mùa thu hoạch được cho đảng, để đảng bền lâu. Ở đoạn này ta cứ thử tưởng tượng lại cảnh cả tập đoàn CSVN giết dân thật nhiều để lấy máu tưới ruộng đồng… Cho đảng bền lâu, thì cả thế giới loài người tôi tin chắc rằng không ai dám nhìn thẳng vào sự kiện cho dù là dựng lại bằng phim ảnh. Thế mà nhân dân Việt Nam đã là nạn nhân và đồng thời những người còn sống sót tận mắt nhìn người thật việc thật và có khi chính những người thân của mình là nạn nhân đã nằm xuống, đã xảy ra trên thiên đường CSVN.
Người đứng đầu tập đoàn CSVN, ông Hồ Chí Minh đọc tuyên ngôn tuyên bố Việt Nam độc lập, hòa bình dưới sự lãnh đạo của ông và đảng Lao động Việt Nam (tiền thân của đảng CSVN) đã đứng lên “cướp” chính quyền từ tay thực dân Pháp. Ở đây tôi xin nói rằng cả tập đoàn CSVN từ cấp cao nhất cho đến kẻ dưới cùng… đa phần thiếu học. Dùng từ ngữ mà không hiểu nghĩa của nó. Ông HCM và cả tập đoàn CSVN sau này đều dùng từ “cướp” trong các tài liệu, văn bản với cụm từ“Bác Hồ lãnh đạo toàn đảng, toàn dân đứng lên CƯỚP chính quyền…”
Theo tôi từ “cướp” là dùng để chỉ cho hành động ngụy, tà, phản diện… Ai! Tổ chức nào có hành vi “cướp” là phạm tội, kẻ cướp là tội phạm. Cướp từ vật chất, tinh thần, linh hồn, tình yêu, hữu hình hay vô hình đều nằm chung một nội dung và ý nghĩa.
Như vậy trong trường hợp đất nước ta, nhân dân ta bị giặc ngoại xâm “cướp” nước và nhân dân ta đấu tranh “giành” lại chính quyền trong tay địch đã “cướp” của nhân dân mới là đúng nghĩa. Như vậy ai là kẻ “cướp” đã quá rõ ràng.
Đàng này ông Hồ Chí Minh và toàn thể đảng CSVN tự thú nhận ông đứng đầu và toàn thể đảng đứng sau lưng ông ta để cùng nhau đi “cướp”. Tệ hại nhất là ông đã dùng quyền lực “cướp” vợ tương lai của Lê Hồng Phong (một môn đệ của mình) là Nguyễn Thị Minh Khai.
Cũng chính từ ý nghĩa này mà suốt mấy chục năm qua đảng CSVN thoải mái vô tư cướp bóc tất cả những gì nhân dân VN có. Từ nhà cửa, đất vườn, tài sản tiền bạc… cả tinh thần, đức tin, tôn giáo của toàn dân Việt Nam đều bị cướp sạch, kể cả vợ con của những người thua cuộc đang ngày đêm vật vã chốn rừng thiêng.
Về đạo đức thì ông Hồ Chí Minh và toàn đảng CSVN dạy và quảng bá cho nhân dân ngoài đức tính cao đẹp là “cướp” như trên. Ngay từ những ngày đầu tháng 9/1945 ông Hồ Chí Minh và toàn đảng CSVN còn nêu thêm một tấm gương sáng chói nữa là “đạo” (trộm) lấy cái của người mạo nhận là của mình.
Cụ thể là trong bảng tuyên ngôn độc lập mà ông Hồ Chí Minh đọc trước nhân dân ngày 2/9/1945 là ông đã “đạo” nguyên văn nhiều đoạn trong bảng tuyên ngôn độc lập của nước Hoa Kỳ công bố ngày 4/7/1776. Rồi đạo thơ văn nữa! Tác phẩm “Ngục trung tùy bút” là của một nhà thơ Trung Quốc, ông Hồ mạo nhận là của mình. Trong khi trình độ Hán văn của ông ở hàng sơ đẳng thì không thể có được tác phẩm thơ chữ Hán nói trên. Sách báo cũng đã có nhiều bài viết chứng minh rất đầy đủ về trình độ Hán văn, Pháp văn của Hồ Chí Minh và khả năng văn thơ của ông vì một lẽ ông ta phiêu dạt từ tấm bé hết Bắc-Trung-Nam rồi chui lòn dưới gầm tàu làm bồi mượn đường ra hải ngoại thì cái sở học nó ở tầm nào là điều quá dễ hiểu, thầy nào dạy cho ông cả chữ Nho và Pháp ngữ? và ông đã học ở trường nào???. Trong thâm tâm với ý thức thấp kém của mình, ông nghĩ nhân dân Việt Nam không đủ kiến thức để hiểu chữ Hán, không thể đọc và hiểu văn thơ chữ Hán như chính mình nên ông cứ vô tư đạo văn mà không sợ bị phát hiện. Rồi cụm từ “Chính phủ của dân, do dân, vì dân” mà chính ông Hồ Chí Minh và CSVN rêu rao lừa mị nhân dân trong gần một thế kỷ qua và cho là tiêu chí, là đạo đức là mục đích cao cả của đảng CSVN. Nhưng cả ông Hồ Chí Minh và toàn đảng CSVN nghĩ rằng không ai biết là ông đã “đạo” lời của cố Tổng Thống Hoa Kỳ Abraham Lincoln khi đến thị sát mặt trận tại Gettesburg ngày 19/11/1863 và đã phát biểu câu nói trên. Đầu Xuân Ất Mùi 2015, để kế tục sự nghiệp “vô luân”, “ tà dâm” và “đạo tính” của ông Hồ mà một kẻ được CSVN gọi là “ nhà văn hóa lớn” của chế độ, anh hùng (núp) lao động GS Vũ Khiêu (Dâm) với bộ y phục Tàu, tuổi vừa tròn bách niên sắp về ôm đuôi “chồn cáo” cũng cố vận hết tàn hơi ôm hôn thắm thiết một hot girl, hoa hậu tuổi vừa 19, rồi “đạo” luôn thơ của thi hào Lý Bạch đời Đường bên Tàu với câu “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung” đưa vào câu đối của mình mà tặng cho nàng. Thật là một truyền nhân xuất sắc của “ Hồ tặc “ cùng tập đoàn “dâm” và “đạo”.
Mở đầu cho kỷ nguyên hòa bình mà ông Hồ Chí Minh và CSVN đã dạy và nêu gương cho toàn dân hai đức tính mà tôi đã nêu. Từ trong hành động dùng từ cướp và mạo nhận cái của người là bản thân ông Hồ Chí Minh đã “dạy” cho nhân dân sự dối trá, gian lận, lừa nhân dân và cho rằng đó là những tác phẩm là tư duy của mình.
Ở đây tôi cũng nói thêm một sự kiện mà nhân dân Việt Nam một số lớn ngộ nhận rằng ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN đã lãnh đạo thành công cuộc chiến tranh thần thánh, kết thúc chiến tranh, đánh thắng Mỹ và đem lại hòa bình thống nhất cho đất nước… Từ đó, nghĩ rằng ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN có công to với dân tộc, ông Hồ là vị cha già dân tộc, là lãnh tụ kính yêu cứu dân tộc VN thoát khỏi nô lệ, lầm than chết chóc…
Trong thời gian hậu bán thế kỷ 19 và tiền bán thế kỷ 20 đất nước ta chịu dưới sự đô hộ của đế quốc Pháp, dưới sự cai trị của chính phủ bảo hộ. Đến năm 1954 thì hiệp định Genève được ký kết nhằm phục hồi hòa bình ở Đông Dương (tôi chỉ nêu 1 điểm nhỏ). Hiệp định dẫn đến chấm dứt sự hiện diện của quân đội Pháp, chính thức chấm dứt chế độ thực dân Pháp tại bán đảo Đông Dương.
Tại Hiệp Định Genève có các bên tham dự như sau: Phái đoàn Anh do Anthony Eden làm trưởng đoàn, Hoa kỳ do Debell Smith, Liên Xô do Via Chestav Molotov, CHND Trung Hoa do Chu Ân Lai dẫn đầu, Pháp do Georges Bidault, VNDCCH do Phạm văn Đồng, Quốc Gia VN do Nguyễn Quốc Định, Lào do Phumi Sananikone, Campuchia do Tep Than. Hai đồng chủ tịch hội nghị là Anh và Liên Xô.
Về nội dung hiệp định thì tôi chỉ trích một điểm cốt cán mà trong bài viết này tôi muốn nêu lên là:
Lập trường của nước VNDCCH mà ông Phạm Văn Đồng đã nêu lên và đưa vào nội dung hiệp định 8 điểm trong đó điểm thứ 3 như sau: “Tổ chức tổng tuyển cử tự do trong 3 nước nhằm thành lập chính phủ duy nhất cho mỗi nước”.
Sở dĩ mà tôi kê lên đầy đủ thành phần các nước tham dự ký kết Hiệp định Genève ra nơi đây là để chứng minh rằng hiệp định trên được quốc tế công nhận một cách minh bạch và phù hợp với luật pháp Quốc Tế và cũng để chứng minh cho sự phản bội, lật lọng của CSVN đối với Hiệp Định Genève sau này (tôi sẽ nói rõ hơn ở phần sau).
Đồng bào nông thôn, thành thị miền nam VN còn nhớ rõ? Thời điểm đó để thực thi hiệp định có một chi tiết CSVN gọi là “Tập Kết”. Những người đi “tập kết” ra Bắc được đảng thông báo cho gia đình chống/vợ, con và người thân biết là chỉ đi 3 năm sau khi tổng tuyển cử rồi về đoàn tụ với gia đình (năm 1975 cũng vậy, CS thông báo cho quân, cán chính VNCH chỉ đem theo gạo đủ ăn 10 ngày để học tập). Lúc ấy có người khi đi dắt theo con và sau này trở thành một đội ngũ gọi là học sinh miền nam ở Bắc Việt. Nhưng tất cả đã bị lừa và đã tạo nên cảnh chồng Nam vợ Bắc, tan đàn xẻ nghé suốt 21 năm trời. Bao nghịch cảnh đã diễn ra mà hậu quả đến ngày nay vẫn còn là một nỗi đau và những vết sẹo to lớn vẫn còn hằn trên thân thể nhiều gia đình cán bộ đảng viên CSVN.
Trở lại vấn đề “Bác Hồ và đảng đã có công thống nhất đất nước”. Như nội dung điểm 3 của lập trường nước VNDCCH do ông Phạm văn Đồng đưa ra và được ghi vào hiệp định là sẽ tổng tuyển cử tự do, thành lập một chính phủ duy nhất. Thế nhưng Hồ và Đảng CSVN dạy cho nhân dân một điểm son nữa là “Phản Bội”,”Tráo trở”,”nuốt lời” xé bỏ hiệp định Genève và chủ động tiến hành cuộc chiến tranh cưỡng chiếm miền Nam VN. Bội ước lập trường đã đưa ra trên bàn hội nghị mà cả thế giới chứng kiến và đồng ký tên công nhận. Bởi lẽ thực hiện Hiệp Định Genève tiến hành tổng tuyển cử tự do, dân chủ thì đảng CSVN nắm chắc phần thất bại. Để chứng minh cho điều đó là cuộc bỏ phiếu bằng chân của hàng triệu người dân Miền Bắc phải cam đành xa lìa nơi chôn nhau cắt rốn, bỏ quê hương ruộng vườn mồ mả ông cha mà di cư vào Nam hầu tránh họa Cộng Sản, đại đa số người dân còn lại ở đất Bắc vì nhiều lý do nhưng trong trái tim của họ chẳng mặn mà gì với Cộng Sản cho nên nếu có tuyển cử thì lá phiếu của họ sẽ trao cho ai là điều dễ hiểu. Do đó chúng thực hiện mưu đồ đen tối và có hành động hạ đẳng xé bỏ hiệp định như đã nêu trên.
Như vậy cuộc chiến tranh tương tàn Bắc Nam gây ra cho hàng triệu sinh linh đã chôn thây, bỏ xác ngoài sa trường, rừng núi mà xương cốt đến ngày nay vẫn chưa qui tập hết được cho cả hai bên là do đâu??? Nếu “Bác Hồ và đảng vĩ đại” không phản bội, nuốt lời xé bỏ hiệp định Genève và tiến hành tổng tuyển cử tự do như trong hiệp định và lập trường của nước VNDCCH đã ghi thì làm gì có cuộc chiến tranh tàn khốc nói trên?
Vì sự tuyên truyền và bóp méo lịch sử nhồi nhét vào đầu mọi tầng lớp nhân dân, tuổi trẻ học sinh… để hiểu sai lịch sử hòng che đậy sự gian dối, phản bội và tội ác gây ra chết chóc điêu tàn cho nhân dân và xã hội VN. Từ đó nhân dân VN đã bị lừa dối và chỉ thấy được cái ngọn là “Bác và đảng đã đem lại hòa bình, thống nhất đất nước” mà không thấy được cái gốc là do đâu mà có cuộc tương tàn? và ai đã gây ra cuộc chiến tranh Bắc Nam khốc liệt đẫm máu trong suốt hơn 20 năm???
Trong hiệp định Genève về phía Mỹ đã có lời tuyên bố rằng “Sẽ coi mọi sự tái diễn của các hành động bạo lực vi phạm hiệp định là điều đáng lo ngại và là mối đe dọa nghiêm trọng đối với hòa bình và an ninh quốc tế”
Chính phủ Mỹ cũng nêu rõ quan điểm “Tiếp tục cố gắng đạt được sự thống nhất thông qua những cuộc tuyển cử tự do được giám sát bởi Liên Hiệp Quốc để bảo đảm chúng diễn ra công bằng.”
Như thế thì chính người Mỹ cũng đã thấy cái dã tâm của CS và nhận định chúng sẽ bội ước đối với hiệp định Genève và sẽ tráo trở, gian lận nếu có tuyển cử tự do. Và điều đó đã chứng minh trong chiến tranh VN.
Trên đây là tôi chỉ lược kê những sự lừa dối, tráo trở và tôi cũng mở rộng cánh cửa một giai đoạn lịch sử để nhân dân VN nhìn rõ hơn bề trái của những mỹ từ mà gần một thế kỷ qua “Bác và Đảng CSVN” đã che mắt, lừa bịp nhân dân VN.
CSVN bất Chính Danh
Tất cả mọi lĩnh vực trên xã hội và trong thẳm sâu tâm hồn, trong trái tim của mọi con người đều có một trong hai lĩnh vực chính và tà (ngụy). Một khi đã chính thì dứt khoát cái ngụy, tà là ở bên kia biên giới. Giữa chính và ngụy không bao giờ cùng ở chung một lãnh địa, không bao giờ có mẫu số chung. Do đó trong bài này ở phần trên tôi đã nêu lên bản chất của ông Hồ Chí Minh và đảng CSVN thì tất nhiên cái tập đoàn này đích thực là “Ngụy” mà thành phần, đối tượng để cho “Ngụy” hãm hại, tấn công chính là nhân dân. Nhân dân đứng về phía bên kia bờ tội ác. Ngạn ngữ Pháp có câu “Bên này dãy Pyréne là chân lý, bên kia là sai lầm”. Nhân dân là chân lý, là nạn nhân của tội ác. Đã là con người hay tất cả mọi sinh vật trên thế gian này đều chống trả lại cái ác, đối kháng lại mối đe dọa sự sinh tồn. Đó là qui luật tự nhiên, qui luật tiến hóa để đi đến bờ chân thiện. Thế lực nào làm cản trở bước tiến đó là “Phản Động” là “Đại Phản Động”.
Vậy thì nhân dân đứng lên đạp đổ bạo quyền, đạp đổ “Phản Động” lập lại trật tự xã hội là theo đúng qui luật. Tạo nên Hòa Bình đích thực, thiện mỹ nhân ái… thì nhân dân hoàn toàn đã có chính danh. Với bản chất ôn hòa, hiếu hạnh, chân thật khi đã chính danh tất nhiên tự trong vạn vạn trái tim đã “thành ý”, “chính tâm”… thì lo gì không vượt qua được phong ba và xóa bỏ bạo quyền độc tài khát máu. Có điều nhân dân Việt Nam từ chỗ chân chất, hiếu hòa, cả tín nên đã bị bịp lừa trong gần một thế kỷ là một bài học máu xương và giờ khắc này lịch sử không còn cho phép nhân dân VN sai lầm thêm lần nữa để đi vào vết xe đổ đau thương.
Để đi sâu hơn về các cụm từ mà HCM và đảng CSVN đã đánh tráo khái niệm và tính chất của nó để áp đặt và lừa mỵ nhân dân VN suốt hơn ¾ thế kỷ qua.
Tôi xin mạn phép lượt qua trang sử Việt Nam hàng ngàn năm kể từ buổi ban đầu sơ khai lập quốc với cụm từ Thống Nhất – Hòa Bình – Tự Do – Độc Lập thì hoàn toàn chưa bao giờ có đủ. Tổ Quốc ta sơn hà một dải gấm vóc do tiền nhân bao đời dựng xây bằng máu xương và truyền lại. Qua từng giai đoạn của dòng lịch sử có những lúc cắt chia, ly tán rồi cuối cùng cũng thống nhất, can qua cũng được dẹp yên, cũng tạm có Hòa Bình theo từng thời đại nhưng chưa đúng nghĩa. Còn tự do, độc lập thì hầu như thiếu vắng đối với đất nước và dân tộc VN.
Khép lại những trang sử xưa. Nơi đây tôi chỉ nhìn vào thực trạng đất nước kể từ khi Hồ Chí Minh (HCM) lúc còn tuổi thanh xuân (năm 1911) đi làm phụ bếp, bồi bàn dưới tàu buôn Đô Đốc Latouche – Tréville, rồi sau đó qua Pháp làm đơn xin học trường thuộc địa (École Coloniale) chuyên đào tạo các nhân viên hành chánh cho chính quyền thực dân. Ở đây các học viên sau khi tốt nghiệp sẽ là đội ngũ giá áo túi cơm, nâng khăn sửa túi cho thực dân Pháp. May thay, đơn của HCM không được chấp thuận với nhiều lý do nhưng theo tôi thì không thể thiếu yếu tố là người Pháp với ánh mắt tinh tường đã nhìn xuyên suốt vào trái tim, đáy lòng của một con người đầy xảo trá và nham hiểm, sẵn sàng phản bội trở cờ khi có cơ hội. Bằng chứng là sau này HCM cam tâm bán đứng nhà chí sĩ yêu nước Phan Bội Châu cho giặc Pháp để thủ lợi và nham hiểm hơn là triệt hạ bớt những đối thủ chính trị sau này có thể cản trở bước đường làm nô dịch của ông ta. Năm 1946 HCM ngụy tạo ra Chính Phủ Liên Hiệp nhằm tập hợp các nhà chí sĩ yêu nước VN cùng các tên tuổi lớn ngoài đảng Cộng Sản VN như Nguyễn tường Tam, Nguyễn hải Thần, Vũ hồng Khanh… để chung tay chống Pháp cứu nguy cho đất nước. Nhưng thực ra HCM lợi dụng chính phủ Liên Hiệp để núp bóng và dễ dàng tiêu trừ những nhà cách mạng, sau khi đã đạt được mục đích thì tất nhiên chính phủ Liên Hiệp cũng cáo chung vì cái phương tiện ấy với vai trò lịch sử đã chấm dứt. Chưa dừng lại nơi đó HCM còn mật lệnh truy tìm hãm hại lãnh đạo của các tổ chức đảng phái, tôn giáo như đức Huỳnh phú Sổ của Phật Giáo Hòa Hảo rồi Quốc Dân đảng, Đại Việt đảng…v.v…có thể là thế lực cản trở cho lộ trình làm tay sai cho Cộng Sản Quốc Tế sau này.
Như vậy cửa xin làm tay sai cho đế quốc Pháp đã bị loại trừ. Thêm một bằng chứng cụ thể cho sự xảo trá đó là khi ở Pháp, Nguyễn Tất Thành (HCM sau này) đã cùng với những người An Nam yêu nước như Phan Chu Trinh, Phan Văn Trường…v.v… lập nên bản yêu sách của nhân dân An Nam gồm 8 điểm kêu gọi lãnh đạo các nước đồng minh áp dụng các đường lối, ý tưởng của Tổng Thống Hoa Kỳ Wilson cho các thuộc địa của Pháp ở Đông Nam Á, và ký một tên chung là Nguyễn Ái Quốc rồi trao tận tay cho Tổng Thống Pháp. Từ đó Nguyễn Tất Thành mạo nhận mình là Nguyễn Ái Quốc, tên chung của các nhà yêu nước nói trên và sử dụng luôn cho hơn 30 năm sau để đánh bóng tên tuổi với hành động “ăn cắp lòng yêu nước”, chiếm đoạt những thành tích lẫy lừng của các nhà ái quốc An Nam. Với bản chất đó sau này có thêm nhân vật Trần Dân Tiên, T.Lan… ngụy lồng bên trong con người xảo trá này là những minh chứng.
Không được Pháp nhận vào trường đào tạo hàng ngũ tay sai, HCM trôi dạt qua Liên Xô và được Lê-Nin thu nhận và đào tạo nhồi nhét chủ nghĩa Marx để trở thành một quân cờ, một tay sai hữu hiệu trong ý đồ nhuộm đỏ vùng Đông Nam Á. Đến cuối đời ông đã thú nhận rằng “Tôi chẳng có tư tưởng nào ngoài tư tưởng Mác-Lê” và “Tôi không suy nghĩ gì hơn vì đã có LêNin, Stalin và Mao chủ tịch nghĩ thay rồi!”. Đó là lời công khai thú nhận trước khi chết là chỉ làm tay sai cho các quỉ dữ nói trên mà thôi. Những chi tiết tôi vừa nêu trên nằm trong hàng vạn chi tiết mà lịch sử đã ghi và người dân VN ta cũng đã rõ. Nơi đây tôi chỉ nói lên một số ít để làm căn cứ cho các khái niệm tự do và độc lập của đất nước, nhân dân VN trong suốt thời gian mà HCM và đảng CSVN cầm quyền làm tay sai cho CS Nga, Tàu.
Trước mốc lịch sử 30/4. Mỗi năm khi đông tàn, xuân về trên đất nước những đóa mai vàng cùng hoa đào rực rỡ trong khí tiết của mùa xuân… thì lòng tôi se thắt lại. Đón xuân này lại nhớ xuân xưa… một mùa xuân không trọn vẹn với vạn kẻ vui, triệu người buồn. Một mùa xuân vui buồn lẫn lộn trong mọi tầng lớp nhân dân của 2 giới tuyến, nhưng cả hai đều lấy nước mắt làm chứng nhân. Và khi đó khắp nơi đã rộn lời ca “Vui sao nước mắt lại trào?” của bên thắng cuộc và đó đây máu xương, tủi nhục cũng giăng đầy khắp nẻo thành quê… mặc dù đạn bom đã tạm thời im tiếng.
Tại thời điểm 30/4/1975, đất nước VN tạm thời được xem là thống nhất. Bắc – Nam cùng chung dưới một “MÁI NHÀ… TÙ CS”. Còn lại cụm từ Hòa Bình – Tự Do – Độc lập, nhân dân VN cả Nam lẫn Bắc đều bị CSVN đánh tráo khái niệm.
Đoạn này tôi xin bổ sung thêm về ý nghĩa và đặc điểm về Hòa Bình mà tôi đã diễn đạt ở phần trên.
Hòa Bình có nghĩa là kết thúc chiến tranh về mọi mặt từ súng đạn ở chiến trường đến ý thức hệ trong tư duy, trong cõi lòng và cuộc sống của một dân tộc. Đổi thù thành bạn, biến chết chóc đau thương trở thành ấm no hạnh phúc, biến cách chia tang thương dâu bể thành đoàn tụ sum vầy, biến nước mắt ra nụ cười …v.v… với những hình thức và trạng thái trên thì đất nước, nhân dân VN hoàn toàn chưa có Hòa Bình.
Một điều sâu xa hơn tôi muốn nói ở đây là Hòa Bình đích thực sau khi kết thúc chiến tranh, ta phải nói một điều rằng công lao của kẻ kết thúc chiến tranh để tạo Hòa Bình thực sự đúng nghĩa là vĩ đại. Nhưng ta nhìn sâu vào hoàn cảnh đặc thù của nội tình đất nước VN là chiến tranh từ đâu ra, từ đâu mà có để có được kết thúc và vãn hồi Hòa Bình?
Trang sử VN trong những năm 1954-1955 thế kỷ trước khi hiệp định Genève được ký kết chấm dứt sự hiện diện của đế quốc Pháp trên bán đảo Đông Dương như đã nêu ở phần trên. Nhưng sau đó CSVN lật lọng, xé bỏ hiệp định Genève và công khai tiến chiếm Miền Nam VN thực hiện ý đồ bành trướng chủ nghĩa CS, nhuộm đỏ ĐNÁ theo chỉ thị của CS Nga Tàu.
Một minh chứng cụ thể cho âm mưu trên, bội ước tổng tuyển cử là sau khi hiệp định Genève được ký kết thì CSVN đã tổ chức “Tập Kết” các cán bộ CS về Bắc theo như trong hiệp định, mà đây chỉ là hình thức che mắt quốc tế nhưng thật ra CS không rút hết mà âm thầm cài đặt lại một số lớn cán bộ đảng viên nòng cốt và cả lãnh đạo cao cấp ở lại nằm vùng để bí mật tổ chức, tạo cơ sở sẵn sàng tiếp tay hậu thuẫn, chuẩn bị cho cuộc Nam tiến xâm lăng cưỡng chiếm Miền Nam VN sau này. Điều đó rõ ràng mà đảng CSVN không thể nào biện minh cho hành động phản bội, đen tối và làm tay sai cho ngoại bang như lời Lê Duẩn đã thú nhận là “Đánh đây (chiếm miền Nam) là đánh cho Nga, Tàu”. Từ đây ta đã nhận rõ ra nguyên nhân của cuộc chiến tranh thảm khốc hơn 20 năm mà hàng triệu người dân VN đã nằm xuống.
Đối với Mỹ thì hiệp định Genève sẽ bị CS lật lọng và xé bỏ do đó ngay tại bàn hội nghị Mỹ đã tuyên bố như đã nêu và sau đó y như nhận định của Mỹ, CS Bắc Việt đã tiến hành chiến tranh dùng vũ lực cưỡng chiếm MNVN dưới sự nhúng tay trực tiếp của CS Nga-Tàu, gây ra cuộc chiến tranh nồi da xáo thịt, huynh đệ tương tàn… lừa hàng triệu sinh linh nam nữ thanh niên VN vào chảo lửa Trường Sơn, bưng biền… một cách dã man chưa từng có trong lịch sử VN. Gần 5 triệu công dân phải bỏ mình mà hiện giờ xương cốt còn vương vãi khắp nơi mà chưa được kiếm tìm, qui tập về hết được cho cả hai phía.
Thế thì trong mấy mươi năm qua sau cái ngày 30/4 ấy, đảng CSVN đã đánh lừa dân tộc, tuyên truyền, rêu rao rằng bác và đảng đã lãnh đạo thành công cuộc kháng chiến thần thánh để đem lại “Hòa Bình” cho dân tộc VN mà trớ trêu và mỉa mai thay chính cuộc chiến tranh này lại do “bác và đảng gây ra”.
Chưa dừng lại ở mốc lịch sử 30/4/1975. CSVN còn núp dưới bóng cây Hòa Bình của riêng tập đoàn CSVN mà giả tạo với toàn dân, kéo lê máy chém súng còng làm cho máu xương nhân dân miền Nam VN chảy dài khắp núi rừng, sông biển… và cả trong nhà tù kéo dài chồng chất mỗi ngày mỗi khốc liệt hơn cho đến ngày hôm nay vẫn chưa dứt. Tôi kể thêm ra nơi đây những thảm trạng đó thì xem như quá thừa, bởi toàn dân VN từ trẻ tới già ai ai cũng biết, cũng rõ và cũng đều là nạn nhân của tập đoàn CS khát máu đã đánh tráo khái niệm Hòa Bình, Tự Do, Độc Lập che mắt dân tộc VN và lùa mọi tầng lớp, thế hệ nhân dân vào một nhà tù vĩ đại XHCN.
Hai mặt của “Tự Do”
HCM đã ghi vào lịch sử vào ý thức hệ, tư duy và tiềm thức của mọi người dân VN từ trẻ đến già, từ học đường đến mọi công sở, mọi nẻo đường phố thị, đồng quê rừng núi… cả ở bãi tha ma, đầm lầy bô rác, nhà xí công cộng… câu “Không có gì quí hơn Độc Lập, Tự Do”.
Nơi đây chính HCM và cả tập đoàn CSVN cũng đã đánh tráo khái niệm. Đối với CSVN thì Tự Do là vô cùng quí, bởi chúng được tự do trao cho mình cái tự do tuyệt đối, mà tự do ngang ngược nhất là tự do ngồi trên pháp luật, tự do bóc lột, tự do giết hại nhân dân, nghiền nát bất cứ những ai đi ngược lại cái bánh xe do chúng tạo ra và đặt tên, dán mác là “bánh xe lịch sử”. Đến hôm nay và 40 năm qua sau khi cưỡng chiếm MNVN là chúng tự do cướp bóc mọi tài sản kể cả sinh mạng của công dân và lớn hơn là tự do xà xẻo, bòn rút nguyên khí Quốc Gia, rồi đến tự do bán nước, giang san tiền đồ của tổ tiên Lạc Hồng dày công dựng xây và để lại.
Đối với nhân dân thì tự do trong khuôn khổ (thật mâu thuẫn) đây là ngôn ngữ của tập đoàn lừa mỵ, xảo ngôn. Mọi sự tự do và quyền của người dân VN đã bị CSVN tự do cướp mất đi rồi kể từ năm 1945 ở miền Bắc và miền Nam từ 30/4/1975 tang thương tủi nhục. Cũng vì hai tiếng tự do mà biết bao anh thư tuấn kiệt, nhà báo, trí thức yêu nước cùng cả các chức sắc các tôn giáo, tu sĩ, giáo dân, bổn đạo, thanh niên sinh viên yêu nước đã và đang ngập chìm trong ngục tù, chết chóc, thịt nát xương tan… hàng triệu người phải bỏ mình nơi rừng rú, biển sâu, sông hồ… để đi tìm tự do và cao cả hơn là đổ máu đấu tranh cho tự do cho cả dân tộc. Thật mỉa mai cho ngày 2/9/1945, HCM đã đứng lên nói lời ăn cắp từ trong bản tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ mà tôn vinh và nhấn mạnh cho cái Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền… mà mọi người dân khi sinh ra đều được hưởng.
Ngụy Độc Lập
Cũng thật nực cười và xấu hổ thay cho oan hồn của HCM đang lang thang vất vưởng trong ngục tù ở chiếc xà lim, hầm xí thời La Mã được tái lập ở Ba Đình về hai chữ độc lập mà ông đã nói nho nhỏ trong tư thế cúi gằm mặt trước nhân dân vì sợ bề trên phì cười hay bắt phạt!
Đập lập ư? Thế sao từ khi HCM cầm đầu ĐCS cướp chính quyền từ tay chính phủ Trần Trọng Kim chứ không phải từ đế quốc Pháp hay quân phiệt Nhật nào cả, và từ đó HCM và đảng CSVN luôn nhận mệnh lệnh từ Nga, Tàu để thực hiện mọi chính sách, chủ trương và áp đặt cho nhân dân VN. Từ chính sách CCRĐ giết hại hàng trăm ngàn nông dân vô tội mà HCM và bè lũ phải nhận chiếu chỉ hàng ngày qua những bức thư xin chỉ thị mà HCM đã trực tiếp viết tay cho Stalin và Mao Trạch Đông. Rồi nhận lệnh tiêu trừ trí thức VN với ý thức của Mao là xem “trí thức như cục phân” qua vụ án Nhân Văn – Giai Phẩm, một cuộc đại cách mạng văn hóa của Trung cộng thu nhỏ tại VN, đồng thời cúi đầu vâng lệnh xua thanh niên VN vào chiến trường rừng núi Trường Sơn, để lấy xương máu nhân dân VN bảo vệ cho thành trì CS phương Bắc và bây giờ cả tập đoàn CSVN đang diễn màn kết thúc kịch bản giao trọn giang san cho đại Hán hung tàn, âm mưu xóa tan và kết liễu một đất nước, một dân tộc qua hơn bốn ngàn năm dựng nước và giữ nước.
Tôi xin nói rõ thêm về việc HCM và tập đoàn CSVN cướp chính quyền: Cách mạng mùa thu tháng 8 năm 1945 chỉ là một danh xưng phóng đại từ một sự kiện nhỏ mà lịch sử đã ghi rõ và không thể chối cãi rằng HCM và đảng Lao Động VN của ông ta đã nhân cuộc biểu tình nhỏ bình thường của quần chúng mà cướp luôn chính quyền hợp hiến của nhân dân mà đại diện là học giả, Thủ Tướng Trần Trọng Kim dưới triều vua Bảo Đại chứ chẳng phải từ tay phát xít Nhật hay thực dân Pháp như chúng rêu rao ca tụng trên những trang sử của đảng CSVN và áp đặt trong mọi nhà trường, cơ quan công sở, đoàn thể của chính quyền CSVN từ 3/4 thế kỷ qua. Hồi ký “Một cơn gió bụi” của học giả Trần Trọng Kim viết xong năm 1949 do nhà xuất bản Vĩnh Sơn ấn hành tại Sài Gòn năm 1969 trang 91-98 đã ghi rành rành không chối vào đâu được.
Năm nay mùa xuân đang bước qua, mùa xuân của “Tháng Tư Đen” lại hiện về trong đa phần người dân VN với vạn nỗi niềm dâng trào, nước mắt xót xa cho những anh hùng liệt sĩ can trường của QLVNCH như tướng Nguyễn Khoa Nam, tướng Lê Văn Hưng, tướng Phạm văn Phú, tướng Trần văn Hai, tướng Lê nguyên Vỹ, Đại tá Hồ Ngọc Cẩn…v.v… và nhiều người dân đã vĩnh viễn ra đi. Cho những Anh Thư, Tuấn Kiệt yêu nước nồng nàn đang chịu cảnh gông cùm trong ngục tối CSVN, cho toàn dân VN đang đắm chìm trong đói khổ bất công và cho những con dân VN cũng vì hai chữ tự do, cũng vì hãi sợ trước loài quỉ dữ mà lìa bỏ quê hương, xứ sở người thân để tha phương tìm ánh sáng… với hai tiếng “Thuyền Nhân” luôn đau đáu trong lòng với khát vọng hoài hương trong lời ca tiếng nhạc “Việt Nam tôi đâu?”
Bây giờ trước tình thế hiểm nguy của đất nước, bên ngoài giặc ngoại xâm bắc phương đã ngang nhiên xâm lấn cõi bờ… bên trong khắp nơi Tàu cộng cũng đã ngập tràn, trong guồng máy lãnh đạo quốc gia thì đảng viên CSVN “mãi quốc cầu vinh”, lo thu vén lợi quyền, tranh giành quyền lực một cách công khai và quyết liệt…đâm chém nhau đã vượt ra ngoài cửa động Ba Đình, cướp bóc dân lành cách tàn bạo không còn hơn được nữa. Trước tình thế như vậy nhân dân không thể ngồi yên, không thể để nước mất nhà tan mà hãy cùng nhau đứng lên đạp đổ, xóa bỏ chế độ mục rã, ươn hèn mà phi nhân và vô đạo. Cái lằng ranh đôi bờ cách biệt giữa Cộng Sản và Nhân Dân đã quá rõ ràng hơn bao giở hết.
Nói về Cộng Sản và Tôi thì trong nhiều năm qua tôi cũng đã nói mà không bút mực nào ghi ra cho hết. Bởi tôi không chỉ nhìn Cộng Sản ở một khía cạnh riêng nào hay một góc nhìn hạn hẹp mà với một tầm khái quát tương đối sâu, rộng và đã thấy rõ nguyên cốt hình hài Cộng Sản ẩn nấp sau chiếc mặt nạ dối lừa cùng bức màn đỏ nhuộm máu người trong gần thế kỷ qua.
Đôi bờ cách biệt giữa Cộng Sản và nhân dân Việt Nam
No comments:
Post a Comment