Biểu tình chống TQ xâm lược biển đảo của VN trước toà đại sứ TQ tại Hà Nôi ngày 12/6/2011.
(1) về tội giúp những tổ chức tội ác có hệ thống rửa tiền bằng cách chứng nhận (certify) những công ty công (public-owned stock commpanies) với nguồn vốn không minh bạch (ăn cắp của công như Hoàng Anh Gia Lai) là tuân thủ theo đúng với những nguyên tắc kế toán (GAAP) và kiểm toán (GAAS),
(2) và ‘giới thiệu’ lên những thị trường chứng khoán nổi tiếng như NYSE (New York Stock Exchange) khi những công ty ‘đen’ này muốn cổ phânh hoá (hợp pháp hoá ăn cắp của công, biến tài sản quốc gia thành tài sản cá nhân, nhóm lợi ích trong ĐCSVN).
Nói tóm lại, những nhóm lợi ích trong ĐCSVN tạo nên những người giàu nhất VN như Đoàn Nguyên Đức, Phạm Nhất Vương, Đặng Thành Tâm, Nguyễn Thanh Phượng, Hồ Hùng Anh, Nguyễn Đăng Quang, Trầm Bê v.v., rồi qua đó tạo điều kiện cho họ dễ dàng ‘mượn tiền’ từ ngân hàng nhà nước để ‘phát triển kinh doanh’ như chi tiền cho công an để cưỡng chế đất đai (cướp đất có hệ thống).
Phạm Nhất Vượng, 1 trong những tay rửa tiền trội nhất của ĐCSVN, thuộc nhóm lợi ích thân Nga như Đoàn Nguyên Đức
(3) Sự thật thì những số tiền ‘mượn’ này được lấy ra từ kiều hối, viện trợ (foreign aids), hay cho vay với lãi xuất thấp (low-interest development loans) để kiến thiết hạ tầng cơ sở tại VN như ADB, IMF, World Bank, công khố phiếu (VN’s government-issued bonds) v.v. Vì lợi ích tư nên những tổ chức này nhắm mắt làm ngơ trước sự ‘nàm náo mà báo cáo thì hay’ của ĐCSVN. Họ biết những công trình kiến thiết mà ĐCSVN trình trên giấy tờ không ăn khớp với thực tế của những số tiền mà họ đã cho VN mượn.
Đặng Thành Tâm, 1 khuôn mặt tiêu biểu cho nhóm lợi ích thân TQ mà những chủ sự đã tham gia Hội Nghị Thành Đô 1990 để thoả thuận biến VN thành 1 tỉnh bang của TQ
Qua 3 nhân tố trên, ĐCSVN (1 tổ chức xã hội đen) dưới sự quan sát của IRS và SEC bao lâu nay khi có sự nhảy vọt đáng kể về ngoại tệ xuất đi từ VN và chạy trở về qua dạng kiều hối. Từ vài trăm triệu dollars đến vài tỷ trong những năm đầu 2000 – 20007, năm 2010 (4.5 tỷ) gấp đôi năm 2009 (2 tỷ), năm 2011 (8.5 tỷ), năm 2012 (dự kiến hơn 20 tỷ). Đây là bằng chứng rõ rệt nhất về việc ĐCSVN tích cực tham gia vào việc ‘bạch hoá’ số tiền mà họ đã ăn cắp được qua những bình phong tỷ phú ngàn tỷ VND như đã liệt kê ở trên.
“Nhiều vụ án đầu voi đuôi chuột, PMU18, rồi Vinashin, giờ là Vinalines, thất thoát nhiều như vậy nhưng kết luận không thấy dấu hiệu tham ô mới là lạ, tài sản thu hồi cũng rất thấp. Thu hồi tài sản là yêu cầu đặt ra trong phòng chống tham nhũng, nếu không, chỉ đi tù một thời gian được giảm án về thì không thể khắc phục được thiệt hại”.ĐB Đỗ Văn Đương
Hoa Kỳ luôn cổ xúy cho nhân quyền và dân chủ, nhưng trên thực tế, chính phủ Mỹ thường đi đêm với những chế độ độc tài bằng cách ‘nhắm mắt làm ngơ’ trước những nguồn tiền dồi dào mà những quốc gia này đổ vào Mỹ qua diện FDI, gây công ăn việc làm cho biết bao công dân Mỹ. Không thể trách nước Mỹ đã lường gạt những ai còn tin tưởng vào chiêu bài Dân Chủ – Nhân Quyền của Mỹ vì họ chỉ hành động như vậy để bảo vệ lợi ích quốc gia (lo cho bao tử của dân Mỹ luôn được đầy).
Nguyễn Thanh Phượng, bình phong cho nhóm tội ác có hệ thống ĐCSVN với khuynh hướng thân Mỹ
Tuy nhiên, ta có thể học được vài điều hay của Mỹ như quản trị quốc gia dựa trên ‘tam quyền phân lập’ để giảm thiểu tham nhũng và lộng quyền, dân chủ để khai trí người dân vì có tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tự do đi lại, tự do hội họp v.v…thì người dân mới có thể phát huy được hết những tài năng mà Thượng Đế đã trao cho loài người. Khi có sự khác biệt thì có sự phát triển, trên mọi bình diện, từ phát minh khoa học đến luật pháp, từ sản xuất tiểu công nghiệp đến hiện đại hoá nền kinh tế nước nhà để khỏi phải lệ thuộc vào những quốc gia lớn như TQ, Nga, Mỹ v.v..
Từ nhận thức trên mà những người bị cướp đất (dân oan) đã và đang đoàn kết với những người ái quốc chống lại sự xâm lược biển đảo VN của TQ, những nhà hoạt động đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền, và giai cấp lao động như nông dân, công nhân để chống lại việc ĐCSVN làm tay sai cho bá quyền TQ trong mưu đồ biến VN thành 1 tỉnh bang của đế quốc đỏ phương Bắc và áp bức, ngu dân để dễ bề thống trị người VN.
Những đại diện tiêu biểu của đấu tranh và áp bức
TS Cù Huy Hà Vũ
Blogger Điếu Cày
Cụ bà Lê Hiền Đức
Uy tín và khóc mừng!
Khác với đảng ở các quốc gia văn minh, đảng Cộng sản Việt Nam có cách tranh đoạt uy tín rất độc đáo.
– Bước một: sáng tạo ra một chiêu trò gì đó thật trái đạo, trái tự nhiên, trái ‘KHÁCH QUAN’. Ví dụ như Cải cách ruộng đất, Cải tạo thương nghiệp tư bản, hợp tác xã nông nghiệp, quyết ăn thua sống mái với Mỹ (nói tắt là chiến Mỹ), cắt máu ăn thề với Tàu (nói tắt là ái Tàu), Thủ tướng làm Trưởng ban chống tham nhũng v.v. và v.v. Rầm rộ tuyên truyền, chém gió như đinh đóng cột rằng ‘đảng ta rất anh minh sáng suốt, nhân dân cần TUYỆT ĐỐI tin tưởng sự lãnh đạo của đảng’.
– Bước hai: ‘BIỆN CHỨNG’ là, mọi chiêu trò trái đạo trời sẽ dẫn đến sụp đổ. Lo sợ dân trị tội, sau sân khấu, súng lên nòng, ngoài sân khấu, KHÓC! Ăn năn!
– Bước ba: tiếp đạn, ghếch súng dọa gió, thả NHỎ GIỌT, từ từ quay về vạch XUẤT PHÁT (số không). Đấy là thực chất của cuộc ‘sửa sai’ Cải cách ruộng đất, khoán 10, chiến Tàu, hòa Mỹ,…, nghị quyết TW4, v.v…
Bước 3 có được là do ‘sự sáng suốt của đảng, sự đổi mới’… Sáng suốt là sáng suốt nhận ra cái sai, cái trái tự nhiên mà dân biết từ đầu! Đổi mới là quay về cái cũ, cái vạch số không. Vậy nhưng, ‘Uy tín của đảng ngày càng được củng cố và phát triển’, thật là mừng phát KHÓC!
Dân ta được trải nghiệm nhiều cái vòng tròn (số không), rồi cuối cùng vẫn phải làm theo cách mà bọn tư bản giãy chết đã làm. Bây giờ TBT mới khen Singapore. Giá như các TBT biết khen từ năm 1960 (nó độc lập và theo tư bản) thì đâu có Hợp tác xã nông nghiệp, tước ruộng đất khỏi tay dân cày. Giá như biết khen từ năm 1975 thì đâu có chiến dịch diệt tư bản ở Sài Gòn thắng lợi rực rỡ! Con đường dài nhất tiến lên CNTB là đi qua giai đoạn XHCN!
Giá như thuận theo tự nhiên, đạo trời, “mọi tài sản (LỢI) là của dân, mọi QUYỀN lực là của dân”, từ bỏ mục tiêu “bao nhiêu LỢI QUYỀN ắt qua tay mình” (tay đảng) thì đâu đến nỗi?!
Các đảng văn minh chắt lọc lịch sử đưa ra mô hình đến lúc này tạm cho là ổn:
a. Dân thuê nhà nước (do đảng nào đó cầm trịch) chỉ làm một việc, vạch chính sách, tạo môi trường cho dân làm kinh tế (Trừ vài lĩnh vực then chốt không hoặc ít sinh lợi).
b. Quản lý quốc gia bằng “tam quyền phân lập” = ba anh độc lập, không họ hàng thân thích, nhiều khi đối lập, kiểm soát lẫn nhau. Anh nào sai, dân trị. Giảm tối đa tham nhũng tự nhiên, KHÁCH QUAN.
Đảng CSVN vẫn đang ‘thử nghiệm’ mô hình: “nhất quyền phân ba” = vua cha chia quyền cho ba con cai trị, sưu thuế nộp vua. Thằng nào quá tham, thôi! Lọt sàng xuống nia, túi này nhẹ bớt, túi kia nặng lên. Giả dụ, dù tội trạng đến đâu, liệu ông cựu CT nước có bắn bỏ đại tá Lương Ngọc Anh (con rể)? Liệu ông cựu CT Quốc hội có bắn bỏ ông PTT Hoàng Trung Hải (con rể)? Cũng khó có chuyện ba thằng con hợp sức bắn bỏ vua cha. Ba con rận còn biết giữ hòa hảo để hút máu làm gầy con lợn (Cổ học tinh hoa – Hàn Phi), mấy thằng con học ở Mỹ về chắc ‘công nghệ’ hơn thế.
Mô hình ‘TT là Trưởng ban Chống tham nhũng’, sai từ gốc, trái tự nhiên, không ‘KHÁCH QUAN’. Vừa đá bóng vừa thổi còi, làm gì có sân chơi trung thực? ‘BIỆN CHỨNG’là mô hình sụp đổ.
Mô hình đang giả vờ bàn cãi để áp dụng ‘TBT là Trưởng ban Chống tham nhũng’ chỉ là BIẾN THÁI. BIỆN CHỨNG là… Không bàn nữa.
‘BIỆN CHỨNG là uy tín của đàng ngày càng củng cố và phát triển’! Khóc mừng!?
Ai là kẻ có tội?
Lại thêm một người Việt bị kết tội chống đối chính quyền nhân dân. Lần này một sinh viên chỉ mới có hai mươi tuổi, Nguyễn Phương Uyên, sinh viên Trường Đại Học Công Nghiệp Thực Phẩm TP Hồ Chí Minh. Theo nguồn tin này Phương Uyên sẽ bị kết tội theo điều 88 của Bộ Hình Luật Việt Nam (1999, sửa đổi năm 2009).
Điều 88 của Bộ Hình Luật Việt Nam quy định về “Tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” như sau:
1. Người nào có một trong những hành vi sau đây nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, thì bị phạt tù từ ba năm đến mười hai năm:
a) Tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân;
b) Tuyên truyền những luận điệu chiến tranh tâm lý, phao tin bịa đặt, gây hoang mang trong nhân dân;
c) Làm ra, tàng trữ, lưu hành các tài liệu, văn hóa phẩm có nội dung chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
2. Phạm tội trong trường hợp đặc biệt nghiêm trọng thì bị phạt tù từ mười năm đến hai mươi năm.
Như vậy nếu bị kết án Phương Uyên có thể ngồi tù 12 năm.
Câu hỏi được đặt ra ở đây là tại sao một nữ sinh viên, tuổi đời còn nhỏ, tương lai còn dài lại phải rước lấy tai họa cho mình như thế này? Tất cả mọi thứ trên cuộc đời này xảy ra đều phải có lý do của nó!
Nhưng trước khi trả lời câu hỏi này chúng ta thử tìm hiểu thế nào là chính quyền nhân dân?
Một chính quyền chỉ được coi là một chính quyền nhân dân khi họ là những người đại diện chân chính do nhân dân bầu ra, lấy lợi ích của nhân dân và quyền lợi đất nước làm chỉ nam cho mọi chính sách của mình. Một chính quyền nhân dân phải thực sự là những công bộc của nhân dân. Không những thế cần phải biết lo trước cái lo của nhân dân, vui sau cái vui của nhân dân. Biết tôn trọng mạng sống của nhân dân, biết đặt quyền lợi của tồ quốc và nhân dân lên trên quyền lợi của cá nhân và đảng phải của mình. Một chính quyền không mang những đặc tính này không thể được coi và dĩ nhiên càng không thể tự xưng mình là chính quyền nhân dân được. Đây là chưa nói đến sự việc một chính quyền sẵn sàng sử dụng bạo lực, bắt bớ và tù đày để trấn áp nhân dân nhằm bảo vệ quyền lợi của các nhóm lợi ích và đảng phái của mình như hiện nay thì càng chắc chắn không thể được coi là chính quyền nhân dân! Một chính quyền nhân dân cũng không bao giờ úp mở, che đậy tội lỗi của nhau như tuồng hát vụng về “Chúng ta tha cho chúng mình” tại Hội Nghị Trung Ương 6 vừa qua.
Thực tế mà nói là đến ngày hôm nay, Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) và cái gọi là nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam không còn một chút gì nể trọng trong lòng nhân dân chứ đừng nói là chính quyền nhân dân. Một chính quyền nhân dân mà nhìn đâu củng chỉ thấy “các thế lực thù địch”! Tại sao?
Câu hỏi kế tiếp cần phải được trả lời là “tuyên truyền xuyên tạc, phỉ báng chính quyền nhân dân” (nếu thật sự có) có nặng tội bằng cái tội phản quốc hay không?
Điều 78 Hình Luật quy định tội phản bội Tổ quốc như sau:
1. Công dân Việt Nam nào câu kết với nước ngoài nhằm gây nguy hại cho độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, lực lượng quốc phòng, chế độ xã hội chủ nghĩa và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, thì bị phạt tù từ mười hai năm đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình.
2. Phạm tội trong trường hợp có nhiều tình tiết giảm nhẹ thì bị phạt tù từ bảy năm đến mười lăm năm.
Căn cứ vào điều khoản này thì các Bộ Chính Trị của ĐCSVN từ Hội Nghị Thành Đô lần thứ nhất (1990) sẽ phải trả lời trước tòa án trong tương lai một loạt các tội phạm được liệt vào loại này: cắt đất (1999), nhượng biển (2000), cho Trung Quốc thuê hằng chục nghìn mẫu rừng đầu nguồn dài hạn, cho Trung Quốc vào khai thác bauxite tại Tây Nguyên, cho in cờ Trung Quốc sáu sao để tiếp Tập Cẩm Bình (2011). Ai ra lệnh đục khoét bia tưởng niệm các bộ đội hy sinh trong cuộc chiến với Trung Quốc năm 1979? Thêm vào đấy, ai đang tạo ra đại nạn tham nhũng đục khoét một cách không thương tiếc tài nguyên đất nước hiện nay? Tất cả những việc làm này, trực tiếp hay gián tiếp, đều có thể liệt vào tội phản quốc căn cứ vào điều luật nói trên,.
Đây là những việc làm đã tạo bức xúc cho toàn thể nhân dân Việt Nam. Nếu một chính quyền đi ngược lại quyền lợi của nhân dân, một chính quyền đi ngược lại quyền lợi dân tộc, thì tại sao nhân dân lại không có quyền lên tiếng? Do đó việc Phương Uyên chống Trung Quốc để bày tỏ tinh thần yêu nước là chuyện tự nhiên, một biểu hiện của tinh thần yêu nước đáng được trân quý và khâm phục, không thể nào quy việc làm của Phương Uyên vào tội danh nào cả.
Như vậy cũng đã rõ ai là kẻ có tội với non sông đất nước!
Chúng ta cần mạnh dạn tiếp tục cuộc đấu tranh của mình một cách bất bạo động nhưng quyết không khoan nhượng cho đến ngày đất nước được thực sự độc lập tự do.
Chúng ta cũng cần nói thẳng với ĐCSVN, các điều luật 79 và 88 là những điều luật đặt ra để trấn áp những người đấu tranh cho công chính, đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do và độc lập thực sự. một nước Việt Nam nơi mà nhân phẩm được tôn trọng, một nước Việt Nam nơi mà đạo đức làm người và tình thương giữa người và người được gìn giữ và vun đúc.
Tự do không ai ban phát cho mình cả, nếu những người Việt chúng ta chịu ảnh hưởng trực tiếp những bất công và áp bức đối với chính mình mà không dũng cảm tranh đấu thì không ai có thể giúp mình được.
Nguyễn Tấn Dũng bị tước bớt quyền lực
Quốc Hội CSVN họp hôm 26 tháng 12, 2012 chuẩn bị cho một dự thảo sửa đổi Luật Phòng Chống Tham Nhũng, theo đó sẽ chuyển “Ban Chỉ Ðạo Trung Ương Phòng Chống Tham Nhũng” từ tay Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng đưa sang tay tổng bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng.

Ông Huỳnh Phong Tranh, tổng thanh tra chính phủ CSVN: “Tham nhũng nghiêm trọng, gây bất bình trong xã hội”. (Hình: VNExpress)
Ông Huỳnh Phong Tranh, tổng thanh tra chính phủ, và cũng là đại biểu Quốc Hội, đọc tờ trình của chính phủ về cái dự thảo luật vừa nói, kết quả của quyết định phiên họp trung ương đảng kỳ 6, một tuần trước khi họp Quốc Hội.
Theo tờ trình này được các báo tại Việt Nam phổ biến rộng rãi, điều nổi bật nhất trong dự thảo sửa đổi Luật Phòng Chống Tham Nhũng là gạt bỏ quy định thủ tướng là người cầm đầu Ban Chỉ Ðạo Phòng Chống Tham Nhũng.
Chuyển tay người chỉ huy chống tham nhũng từ nhà nước sang đảng từng được quyết định từ kỳ họp trung ương đảng kỳ 5 hồi giữa tháng 5, 2012 nhưng vẫn không có một văn kiện chính thức nên ông thủ tướng vẫn ôm cái “Ban Chỉ Ðạo Trung Ương” cho đến nay.
Ngoài sự sửa đổi lấy quyền chống tham nhũng ra khỏi tay ông thủ tướng, hiện chưa dứt khoát còn có thêm gì khác được sửa chữa hay thay đổi của Luật Phòng Chống Tham Nhũng biểu quyết thông qua từ khóa họp Quốc Hội tháng 11 năm 2005.
Ông Nguyễn Tấn Dũng khi biểu quyết luật chống tham nhũng là phó thủ tướng. Sáu tháng sau được đôn lên làm thủ tướng. Ngày 27 tháng 6, 2006 được Quốc Hội “nhất trí” cử làm thủ tướng, ông Nguyễn Tấn Dũng đã mạnh mồm tuyên bố “Nếu không chống được tham nhũng tôi xin từ chức”.
Nhưng tham nhũng ngày càng tồi tệ hơn. Ông đã bị đả kích kịch liệt trong cả hai kỳ họp đảng vừa qua về vấn đề tham nhũng.
Khóa họp Quốc Hội cuối năm ngoái, ông lên tiếng nhận lỗi về tai tiếng tham nhũng thất thoát bạc tỉ đô la ở tập đoàn đóng tàu Vinashin. Năm nay lại xảy ra vụ tổng công ty tàu biển Vinalines, một số người bị bắt với nghi vấn lũng đoạn thị trường tài chính.
Khi ra Quốc Hội hôm 22 tháng 10 năm 2012, ông Nguyễn Tấn Dũng chỉ xin lỗi về những yếu kém của chính phủ chứ không hề nói đến từ chức.
Tháng 5 năm 2011 ông chủ tịch nước CSVN Trương Tấn Sang được báo chí tường thuật kêu trước mặt cử tri ở Sài Gòn: “Trước đây chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, nay thì nhiều con sâu lắm. Nghe mà thấy xấu hổ, không nhẽ cứ để hoài như vậy. Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu có được. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là ‘chết’ cái đất nước này.”
Ngay sau cuộc họp trung ương đảng đầu tháng 10 này ông Sang không nói thẳng tên ông thủ tướng mà chỉ đổ lên đầu “đồng chí X” tội làm cho tham nhũng ngày một tràn lan làm cử tri “bức xúc”.
Năm ngoái, khi tiếp xúc với cử tri, ông tổng bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng kêu “Hiện tượng hư hỏng, tham nhũng, tiêu cực đúng là lắm lúc nghĩ hết sức sốt ruột, nhìn vào đâu cũng thấy, sờ vào đâu cũng có…”
Tham nhũng nhiều, xử phạt ít
Trong buổi họp đầu tiên của khóa họp Quốc Hội, hôm 22 tháng 10 năm 2012, ông Huỳnh Phong Tranh thay mặt chính phủ báo cáo khoe phát hiện và truy tố tội phạm tham nhũng năm 2012 “đều tăng hơn so với cùng kỳ năm ngoái”.
Ông khoe rằng trong 5 năm qua, các cơ quan hành chính nhà nước giải quyết được 59,496 vụ trên tổng số 70,587 vụ tố cáo tham nhũng, tức chỉ giải quyết được 84.3% vụ. Tuy nhiên, trong số đó lại chỉ chuyển đến cho các cơ quan điều tra có 464 vụ, tức chưa được 1% của tổng số vụ việc.
Ông Tranh kêu rằng các vụ việc chuyển cho cơ quan điều tra “ít là do thanh tra có khuyết điểm là thanh tra phát hiện vi phạm chưa đến nơi đến chốn, do chất lượng cán bộ thanh tra chưa cao”.
Nhưng ông nhìn nhận “Tham nhũng nghiêm trọng, gây bất bình trong xã hội”. Trong cuộc họp này, ông Tranh công nhận “có tiêu cực trong hoạt động thanh tra” đã là một trong những nguyên nhân dẫn đến ít vụ việc tham nhũng bị truy tố.
Bản chỉ số xếp hạng tham nhũng tại Việt Nam hàng năm của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2011 cho Việt Nam 2.9 điểm. Ba năm liền từ 2008 đến 2010, Việt Nam chỉ được 2.7 điểm trên tổng số 10 điểm (là ít tham nhũng nhất).
Ngày 3 tháng 5 năm 2012, một bản báo cáo về vấn đề kiểm soát tham nhũng được UNDP và Trung Tâm Nghiên Cứu Phát Triển và Hỗ Trợ Cộng Ðồng (CECODES) phối hợp với nhà cầm quyền CSVN mở cuộc nghiên cứu thấy rằng 77% người ở Việt Nam không tin nhà cầm quyền “nghiêm túc xử lý các vụ việc tham nhũng đã phát hiện”, theo VNEconomy.
Theo tin các báo tại Việt Nam, việc sửa đổi luật đưa cơ quan chống tham nhũng về tay đảng, sẽ được thi hành như thế nào nay vẫn chưa rõ ràng. Mới chỉ thấy hé lộ một điều căn bản là “Việc thành lập, tổ chức, nhiệm vụ, quyền hạn và quy chế hoạt động của ban chỉ đạo trung ương về phòng, chống tham nhũng sẽ do đảng quy định”. Trong khi đó “công tác chỉ đạo phòng, chống tham nhũng của cơ quan này sẽ được thực hiện thông qua các nghị quyết, chỉ thị, kết luận của đảng”, không theo một luật nào.
Như thế, vấn đề chống tham nhũng cũng vẫn sẽ co giãn tùy theo nhu cầu phe nhóm, sự gia ơn hay trừng phạt tùy tiện của kẻ nắm quyền lực trong đảng, thay vì chống theo luật và do cơ quan tư pháp hành động độc lập cũng như có thực quyền.
Ông Jairo Acuna-Alfaro, cố vấn chính sách của LHQ trong Cơ Quan Phát Triển LHQ (UNDP) tại Việt Nam, đưa ra nhận xét: “Sửa không khéo, luật chống tham nhũng như hổ không răng”, theo VietNamNet tường thuật.
Thủ tướng nhận lỗi về các Tập đoàn Kinh Tế
Trong phiên khai mạc kỳ họp thứ 4, quốc hội khóa 13, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nhận lỗi về những yếu kém, khuyết điểm trong việc kiểm tra, giám sát các tập đoàn kinh tế, gây tổn thất và hậu quả về nhiều mặt cũng như ảnh hưởng đến uy tín và vai trò của kinh tế Nhà nước.
Chính sách yếu kém
Trong một động thái được giới truyền thông quốc tế đánh giá là hiếm hoi, Thủ tướng Việt Nam nghiêm túc nhận trách nhiệm chính trị của người đứng đầu Chính phủ và nói ông thành thật nhận lỗi trước Quốc hội, toàn Đảng và toàn dân về những yếu kém của Chính phủ trong lãnh đạo, quản lý và điều hành.
Bản thân Thủ tướng thừa nhận kinh tế vĩ mô hiện vẫn còn nhiều bất ổn, lạm phát có nguy cơ tăng trở lại, hệ thống ngân hàng yếu kém, lãi suất phục vụ sản xuất kinh doanh còn quá cao. Trong khi đó, tình trạng doanh nghiệp phải giải thể, phá sản còn lớn, cộng với đó là tiến trình tái cơ cấu doanh nghiệp Nhà nước còn chậm chạp.
Nếu nhìn vào bức tranh toàn cảnh của nền kinh tế Việt Nam hiện nay, người ta có thể thấy rõ ba vấn đề nổi bật có ràng buộc hữu cơ và tác động tới hầu hết mọi khía cạnh của đời sống kinh tế xã hội, đó là nợ xấu của hệ thống ngân hàng, đi kèm là tình trạng bong bóng bất động sản và hệ quả là làm lung lay niềm tin của các nhà đầu tư nước ngoài.
Quay lại những ngày đầu tiên khi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lên nắm quyền hành năm 2006, cộng với thời điểm Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới 2007, chính sách tăng trưởng kinh tế bằng mọi giá được Chính phủ triệt để áp dụng. Tại thời điểm đó, tín dụng được bơm ra ào ạt, tiền đầu tư từ các gói kích cầu nhiều ngàn tỉ đồng được rót tràn lan, trong đó, bất động sản là miếng mồi béo bở cho các cá nhân và tổ chức làm giầu, đồng thời, các tập đoàn kinh tế thí điểm được thành lập với tiêu chí là “cánh tay phải” để dựa trên đó, Chính phủ điều tiết các lĩnh vực chủ chốt của nền kinh tế nước nhà.
Việt Nam phát triển nóng và nhanh, nhưng đó chỉ là kết quả của một chính sách tăng trưởng không bền vững và khi chiếc áo trở nên quá chật, nó đã tự bật tung và những điểm yếu của cơ thể Việt Nam lộ rõ. Và lúc này “quốc nạn” lạm phát trở thành hiện hữu.
Quốc nạn tham nhũng
Vụ tham nhũng nghiêm trọng của Vinalines lên đến hàng ngàn tỷ đồng. RFA file
Để đối phó, đầu năm 2011 thông qua Nghị quyết 11, Chính phủ buộc phải thắt chặt tín dụng, với những “nóng lạnh” và “giật cục” liên tục của chính sách tiền tệ và tài khóa, cơ thể Việt Nam đã không thể thích nghi kịp và những gì đến đã phải đến: bất động sản đóng băng do hết dòng tiền luân chuyển, kéo theo đó là những khoản nợ vay ngân hàng chất chồng biến thành nợ xấu vì tiền đầu tư đông cứng, các doanh nghiệp lao đao dẫn tới phá sản vì dòng vốn hoạt động đột ngột cắt ngang.
Nhưng điều nguy hiểm, do những chính sách thiếu nhất quán và sự thâu tóm tập trung quyền lực vào những “đứa con cưng” là các tập đoàn kinh tế Nhà nước, mà giai đoạn “tranh tối tranh sáng” đã tạo ra những nhóm quyền lợi, tham nhũng và tội phạm. Trong bài báo đăng tải trên tạp chí “The Economist” có tên “Việt Nam con hổ khốn cùng,” tác giả nhận xét với vị trí đầy ưu quyền của các doanh nghiệp Nhà nước, chiếm 40% sản lượng quốc gia, là nơi chịu trách nhiệm chính yếu cho tất cả những vụ hối lộ, lạm dụng tài nguyên cùng với nạn chi tiêu như điên dại đã kéo Việt Nam xuống dốc.
Lũng đoạn ngân hàng

Chi nhánh ngân hàng Á Châu – ACB tại Hà Nội. RFA photo.
Báo cáo của hãng Reuters hôm 5/10 cho biết núi nợ xấu của hệ thống ngân hàng lên tới 15 tỉ 600 triệu đô la, chiếm tới 10% tổng nợ cho vay. Trong khi đó, 100 doanh nghiệp Nhà nước lớn nhất Việt Nam ngập nợ tới gần 50 tỷ đô, chiếm gần 1/3 GDP toàn quốc. Nợ xấu của hệ thống ngân hàng đã là nỗi ám ảnh và bao trùm lên toàn cục diện kinh tế Việt Nam.
Dẫn lời TS Lê Đạt Chí, Trưởng bộ môn Tài chính, Đại học Kinh tế TP.HCM trong một lần trả lời trước đây với chúng tôi, ông cho biết:
“Mức nợ xấu đối với các ngân hàng quốc doanh sở hữu nhà nước đang chiếm một tỷ trọng lớn hơn 50% trong tổng lượng nợ xấu. Khi nền kinh tế thế giới hay Việt Nam có biến cố, làm cho khả năng quản trị của các tài sản đầu tư kém hiệu quả, và rơi vào tình trạng mất hoặc kém đi khả năng thanh toán nợ.
Mức nợ xấu đối với các ngân hàng quốc doanh sở hữu nhà nước đang chiếm một tỷ trọng lớn hơn 50% trong tổng lượng nợ xấu.
TS Lê Đạt Chí
Nhóm thứ hai nợ xấu ở Việt Nam nằm ở khối các ngân hàng thương mại cổ phần (TMCP). Đặc điểm của các ngân hàng TMCP là bị chi phối bởi nhóm tư bản thân hữu hoặc các nhóm tư bản đang thống trị. Chúng ta thấy rằng là những ông chủ của các ngân hàng TMCP đều có những tập đoàn, những chuỗi doanh nghiệp ở đằng sau.”
Nguyên nhân nợ xấu mà TS Lê Đạt Chí nhắc tới cũng là một trong những hiện tượng đang gây xáo trộn hệ thống ngân hàng mà được giới chuyên gia gọi bằng cái tên “sở hữu chéo.” Hiện tượng sở hữu chéo này khá phổ biến tại Việt Nam. Mặc dù về bản chất sở hữu chéo không phải là vấn đề bất hợp pháp hay xa lạ, nhưng sử dụng sở hữu chéo để lũng đoạn tại Việt Nam thì mang bản chất hoàn toàn khác. Nhận xét về điều này, TS Vũ Đình Ánh, chuyên gia kinh tế tại Việt Nam giải thích:
“Vấn đề của Việt Nam liên quan đến các ngân hàng hiện nay tức là sở hữu chéo và các doanh nghiệp sân sau thiếu công khai, minh bạch gần như không kiểm soát nổi. Ai thực sự là chủ ngân hàng và người nào thực sự chi phối một định chế tài chính đến mức độ như thế nào và tiềm lực của người ta đến đâu thì khó mà biết được.”
Bong bóng bất động sản

Một khu nhà tại Hà Nội ngưng xây dựng do hết vốn. RFA photo
Một trong những tác nhân xâu chuỗi “sở hữu chéo” trong hệ thống ngân hàng là lĩnh vực bất động sản, bởi đây được xem là mảnh đất mầu mỡ cho những kẻ đầu cơ và hưởng lợi trực tiếp từ các chính sách vĩ mô của chính phủ, và đây cũng là lĩnh vực cần một lượng vốn lớn để gối đầu các dự án. Thế nhưng khi bong bóng bất động sản căng cứng và dòng vốn buộc phải tạm dừng thì đó là thời điểm những “nghĩa địa chôn tiền” xuất hiện từ Bắc vào Nam. TS Trần Đình Thiên, Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam đã gọi lượng căn hộ tồn kho cực lớn ở Hà Nội và TPHCM bằng cái tên “nghĩa địa chôn 140,000 tỷ đồng.”
Mới đây, khi nhận xét về khả năng bong bóng bất động sản có thể nổ tung bất cứ lúc nào, GSTS Vũ Văn Hóa. phó Hiệu trưởng Đại học Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội nhận định:
“Khả năng vỡ bong bóng bất động sản thì không phải là gần đây mà từ mấy năm nay đã có chiều hướng giá xuống rất thấp. Trước đây khi người ta bắt đầu đầu tư vào thì giá lên rất cao, cho nên đầu tư vào đây rất lớn. Đến bây giờ rõ ràng là không tiêu thụ được và rất nhiều nhà đầu tư bắt đầu rút vốn chạy sang lãnh vực khác và số vốn chôn vào bất động sản là rất lớn. Trong khi đó các ngân hàng ở Việt Nam đang trong giai đoạn khủng hoảng, đương nhiên khả năng để nó vỡ ngay lập tức thì chưa phải nhưng dần dần nó sẽ tới.”
Đến bây giờ rõ ràng là không tiêu thụ được và rất nhiều nhà đầu tư bắt đầu rút vốn chạy sang lãnh vực khác và số vốn chôn vào bất động sản là rất lớn.
GSTS Vũ Văn Hóa
Theo tính toán của giới chuyên gia địa ốc tại Việt Nam, thời gian để giải phóng lượng nhà đất tồn đọng phải mất từ 3 đến 5 năm, thậm chí là 7 năm, còn từ giờ đến lúc đó thì ngoài tiền vốn kẹt cứng, các doanh nghiệp đầu tư còn phải trả lãi với con số lũy tiến tính theo bạc tỷ.
Vòng lẩn quẩn giữa tiền vốn đóng băng, thắt chặt tín dụng là việc hàng trăm ngàn doanh nghiệp khát vốn, buộc phải phá sản. Nợ xấu ngân hàng tăng cao, doanh nghiệp giải thể hàng loạt cộng với những bê bối của các tập đoàn kinh tế lớn liên tục xuất hiện khiến uy tín của Việt Nam giảm sút nghiêm trọng.
Hệ lụy của những tiêu cực của nền kinh tế Việt Nam là niềm tin của các nhà đầu tư giảm sút. Cũng vì lẽ đó mà nhiều nhà đầu tư nước ngoài đã rút khỏi Việt Nam, nơi từng được họ chọn làm địa điểm thay thế cho Trung Quốc hay được xem là có sự ổn định hấp dẫn. Trong 7 tháng đầu năm nay, lượng đầu tư trực tiếp nước ngoài FDI vào Việt Nam chỉ đạt 8 tỷ đô la, giảm một phần ba so với với một năm trước đó.
Bên cạnh lời công khai xin lỗi của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, mặc dù được xem là hiếm hoi, nhưng qua đó, Thủ tướng cũng đã đề ra những giải pháp từ xử lý nợ ngân sách với các doanh nghiệp, nợ chéo giữa các ngân hàng cho tới các giải pháp hàng tồn kho. Ông cũng nhấn mạnh công tác tái cơ cấu các tập đoàn kinh tế và chú trọng tháo gỡ khó khăn cho các doanh nghiệp. Hy vọng, với lời cam kết của người đứng đầu Chính phủ, Việt Nam sẽ từng bước vượt qua khó khăn và trở lại quỹ đạo tăng trưởng một cách bền vững.
Theo dòng thời sự:
- Thủ tướng Việt Nam nhận lỗi trước Quốc hội
- Thủ tướng thừa nhận quản lý kinh tế yếu kém
- TT Nguyễn Tấn Dũng không còn được Đảng tín nhiệm?
- Lạm phát tăng trở lại trong hai tháng qua
- Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng: bất ngờ và không bất ngờ
- Nợ xấu trong hệ thống ngân hàng
- Việt Nam: con hổ thành mèo sa lưới nợ nần
- Bóng bể, ngân hàng kẹt vốn vì nợ xấu
Quốc Hội nóng chuyện Dương Chí Dũng, ‘bầu’ Kiên
Thảo luận tại tổ chiều 26/10 về chống tham nhũng, chuyện bắt các ông Dương Chí Dũng, “bầu” Kiên được ĐBQH dẫn làm ví dụ điển hình cho “lợi ích nhóm”, bao che tội phạm.
Ký ra tiền mới tham nhũng được
Nói như Chủ nhiệm UB Kinh tế Nguyễn Văn Giàu, lần đầu tiên tại hội nghị TƯ 4, Tổng bí thư công khai thực tế nước ta có nhóm lợi ích, cán bộ ta tư duy nhiệm kỳ. Tuy nhiên, báo cáo của các cơ quan tư pháp với QH đánh giá về nhóm lợi ích chưa đủ “độ”.
“Nhân vụ Nguyễn Đức Kiên, tại sao không đánh giá đầy đủ hơn? Chúng ta biết lâu chưa, tại sao bây giờ mới xử?”, ông Giàu đặt câu hỏi.
Theo ông, trong bối cảnh hiện nay khi xảy ra vấn đề gì mà thông tin thiếu công khai sẽ gây tác động cực nguy hiểm, vì vậy cần nhận diện nhóm lợi ích nằm ở đâu, ở chỗ nào.
Phó trưởng đoàn ĐBQH Đà Nẵng Huỳnh Nghĩa cũng phản ánh, dân không tin Dương Chí Dũng bỏ trốn êm đềm như vậy, rồi nói bắt là bắt ngay được như vậy.
Còn ĐB Trịnh Đình Thạnh (Quảng Ngãi) đề xuất, các vụ vi phạm nghiêm trọng như Vinalines, Vinashin, “bầu” Kiên… cần phải nêu điển hình trong báo cáo để phân tích thực trạng. Đặc biệt, cần có báo cáo riêng công khai quá trình xử lý các vụ nổi cộm này, để dân giám sát.
Chủ tịch UBND tỉnh Hòa Bình Bùi Văn Tỉnh tổng kết, tham nhũng vẫn nghiêm trọng, càng ngày càng tinh vi phức tạp “cái gì liên quan đến quyền là có tham nhũng”, ông Tỉnh cho hay.
Theo ông, “hễ cứ có tí quyền là tham nhũng, kể cả ở cấp dưới. Chuyển vị trí công tác là có tham nhũng, công tác quy hoạch cũng dính. Chạy chức chạy bằng rồi, sắp tới có khi lại có thêm chạy quy hoạch. Giải pháp lại rất hạn chế, không đủ mạnh”.
Cũng lấy dẫn chứng chuyện ông Dương Chí Dũng, Chủ nhiệm UB Pháp luật Phan Trung Lý đánh giá, tội phạm tham nhũng giấu mặt rất nhiều. Khi Dương Chí Dũng bỏ trốn, người dân đặt ngay câu hỏi, vì sao trốn được.
“Ở đây có chuyện bao che, có người “mật báo”, có người lấp liếm, bỏ qua cho. Vậy nên nói “ẩn” như thế là do nguyên nhân chủ quan”, ông Lý nói.
Về chuyện bỏ lọt tội, Phó Chủ nhiệm UB Tư pháp Nguyễn Đình Quyền cho hay, lâu nay hễ phát hiện dấu hiệu tham nhũng, cơ quan chức năng không chuyển ngay sang cơ quan điều tra mà cứ lần lữa xác minh mất cả năm trời. Khi chuyển cơ quan điều tra thì cơ quan này cũng bó tay vì không thể tìm chứng cứ vì chứng cứ đã được xoá.
“Hình ảnh minh họa cho tham nhũng luôn là hai bàn tay lồng vào nhau, đó là tội phạm ẩn, đưa và nhận hối lộ”, ông Quyền nói.
Còn theo ĐB Trương Trọng Nghĩa (TP.HCM), một số vụ việc gây thiệt hại nghiêm trọng về tài sản nhưng không xử được tội tham nhũng mà chuyển sang các tội danh như thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng, xử phạt hành chính… khiến dân bức xúc.
Lập cơ quan giám sát ở QH
Tham nhũng diễn biến phức tạp như vậy, song giải pháp và chế tài lại không đủ mạnh. Do đó, các ĐBQH cũng kiến nghị thêm cách xử lý.
Theo ông Nguyễn Đình Quyền, khi hoạch định chính sách phải hạn chế tối đa kẽ hở để tham nhũng lợi dụng. Nếu phát hiện dấu hiệu tội phạm trong thanh tra, kiểm toán phải chuyển ngay cho cơ quan điều tra.
ĐBQH Dương Trung Quốc phân tích, tham nhũng gắn với quyền lực. Chữ ký phải ra tiền thì mới tham nhũng được.
“Muốn có quyền, nói thẳng thắn, phải là đảng viên. Đấu tranh chống tham nhũng trước hết chính là đấu tranh bảo vệ Đảng, loại trừ các nhân tố làm mất uy tín của Đảng”, ông Quốc nói.
Về chuyện ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng chuyển về cơ quan đảng, ông Quốc băn khoăn về tính pháp lý: “Đảng vẫn phải nắm vai trò chủ chốt, nhưng cơ chế thế nào để Đảng xác lập vai trò lãnh đạo trong khi tổ chức phải mang tính nhà nước, phù hợp Hiến pháp và pháp luật, đồng thời huy động được sự tham gia của các lực lượng xã hội”.
ĐB Trần Quốc Tuấn (Trà Vinh) đề xuất, cần rà soát, phân loại tìm lĩnh vực dễ tham nhũng. Trước khi bố trí ai đó vào một vị trí dễ có cơ hội tham nhũng thì thẩm tra tài sản.
Sau một thời gian, sẽ thẩm tra lại để kiểm tra tài sản phát sinh và yêu cầu giải trình nguồn gốc. Làm chặt chẽ để răn đe và ngăn ngừa.
Còn nói như ĐB Trần Tiến Dũng (Hà Tĩnh), chống tham nhũng không cần đao to búa lớn mà nên mạnh tay “đuổi việc và thu hồi lại tài sản, vì tham nhũng là những người có chức, có quyền”.
ĐB Nguyễn Ngọc Bảo (Vĩnh Phúc) đề xuất, QH phải thành lập thanh tra để tiếp nhận đơn thư tố cáo tham nhũng, đồng thời giám sát việc phòng chống tham nhũng của quan chức chính phủ, địa phương.
“Nhiều vụ án đầu voi đuôi chuột, PMU18, rồi Vinashin, giờ là Vinalines, thất thoát nhiều như vậy nhưng kết luận không thấy dấu hiệu tham ô mới là lạ, tài sản thu hồi cũng rất thấp. Thu hồi tài sản là yêu cầu đặt ra trong phòng chống tham nhũng, nếu không, chỉ đi tù một thời gian được giảm án về thì không thể khắc phục được thiệt hại”.
(ĐB Đỗ Văn Đương)
|
No comments:
Post a Comment