Sunday, 21 October 2012

Về vụ biểu tình tại Munich ngày 20/10/2012

Sáng nay được đọc bài trả lời của Bác sĩ Trần Văn Tích ở Đức gởi cho Nha sĩ Nguyễn thị Thục Quyên, Ban Đại diện kêu gọi tham gia cuộc «biểu tinh cho Tổ quốc», tổ chức ngày thứ bảy 20 tháng 10 2012, tại München, Đức, nhưng không được mang cờ vàng. Chúng tôi xin đóng góp cùng Bác sĩ Trần Văn Tích và các bạn bài viết vào năm 2005, về lá Cờ vàng thân yêu của chúng ta. Nghĩ rằng vẫn còn thời sư.
Đầu tuần được đọc bài của Tiến Sĩ Bửu Sao kể lại buổi gặp gỡ với nhóm Thông Luận mà người đại diện là ông Nguyễn Gia Kiểng, thật là một cơn gió mát trong mùa hè oi bức. Cuộc gặp gở lai hoay quanh vấn đề lá cờ vàng ba sọc đỏ và biểu tượng của lá cờ.
Ông Nguyễn Gia Kiểng theo như chúng tôi biết được là người đã được chế độ Việt nam Cộng hòa đãi ngộ, từ cho phép đi du học, đến học xong thành tài ông đã được Việt nam Cộng hòa trọng dụng lúc bấy giờ. Và hình như cũng được hưởng chế độ hoản dịch, nghĩa là không « bị » đi lính, như những du học sanh khác về nước phục vụ. Tôi chỉ nói «hình như», nếu ông Kiểng «có» đi lính thì xin ông Kiểng tha thứ cho chúng tôi. Ông Kiểng tổ chức nhóm gọi là «Tập họp Dân chủ Đa nguyên», chúng tôi nói «gọi là» vì trong nhóm «Đa nguyên» thiếu hẳn nhóm « ủng hộ » cờ vàng, vì lẽ như tôi đã từng chứng kiến những buổi tập họp nói chuyên do nhóm «Tập hợp» tổ chức không bao giờ treo cờ vàng cả, dỉ nhiên vì không có cờ vàng nên cũng không có màn chào cờ.
Để trả lời cho thái độ đó là ông Nguyễn Gia Kiểng bảo ông cũng không treo cờ đỏ. Và cờ vàng hay cờ đỏ gì vẫn là cờ của quá khứ sai lầm của một đoạn lịch sử Việt nam sai lầm, như vậy chúng ta phải dẹp bỏ, không xài cờ nào cả, và chúng ta (nhóm ông Gia Kiểng) phải thay mặt hỏi tội hai cái chế độ Việt nam ấy, đòi hỏi nó phải ăn năn (Trong một cuốn sách dầy cợm ông Kiểng chẳng đả phá lịch sử của Việt nam và đòi hỏi Tổ Quốc Việt nam phải ăn năn sao?).
Ông còn biện hộ thêm cho lý luận của ông là nếu ông treo cờ vàng ở Berlin (Đức) thì làm sao rủ rê các người Việt nam đã bỏ trốn chế độ cộng sản, chạy tỵ nạn từ các nước cựu cộng sản đông âu, không bao giờ biết đến cờ vàng, và chỉ biết có cờ đỏ vi lớn lên trong lòng chế độ cờ đỏ, đến nghe dân chủ đa nguyên do ông Kiểng nói chuyện được? Vi họ có biết cờ vàng là mô tê chi ? Thái độ kêu ngạo, câu trả lời cũng kêu ngạo và ngụy biện: Thử hỏi các thanh niên thanh nữ tỵ nạn công sản sống trong chế độ cộng sản Hà nội được gởi qua làm việc, tu nghiệp học hành với chế độ các cộng sản Đông Đức, Ba lan Tiệp Khắc chỉ biết những lá cờ xã hội chủ nghĩa anh em thì làm sao chấp nhận lá cờ Liên Bang Đức nay là lá cờ của nước Đức mới, cả lá cờ của nước Nga cũng không còn lá cờ búa liềm Sô Viết nữa!
Trở lại bài viết của Tiến Sĩ Bửu Sao, chúng tôi xin có đôi lời hoan nghênh bài viết của Tiến Sĩ. Cám ơn Tiến Sĩ, trong không khí hòa hoản Tiến Sĩ đã không ngại lên tiếng giữ vững ngọn lữa như vậy.
Như chúng tôi thường nói cùng bè bạn, lá cờ vàng là biểu tượng của tự do và độc lập. Xin trở lại một đoạn lịch sử. Thoạt tiên lúc nhơn dân Việt nam nỗi lên kháng chiến chống Pháp Bao nhiêu tổ chức khác nhau, bao nhiêu lá cờ khác nhau, rồi tập họp lại, rồi liên hiệp lại, rồi lập mặt trận nầy, liên minh nọ, những lá cờ của các Đảng phái khác nhau cùng tung bay : cờ Sao trắng của Đạị Việt và Việt nam Quốc Dân Đảng, Cờ sao vàng của nhóm Việt minh.
Nhưng những nhà ái quốc chơn chánh chỉ biết đấu tranh cách mạng dành Độc lập và Tự do đầy nhiệt huyết và thành thực, bị lường gạt bởi một nhóm « thợ chánh trị chuyên nghiệp» lương lẹo đã biến «cái tổng nổi dậy ái quốc của toàn dân» thành một cuộc «cướp chánh quyền của một Đảng Cộng sản quốc tế». Lá cờ của một Đảng phái chánh trị, Đảng Cộng sản Việt nam biến thành lá cờ của toàn dân. Một số những người kháng chiến không cộng sản, những người quốc gia không cộng sản, kể cả những người kháng chiến cộng sản nhưng không thuộc hễ phái Đệ tam quốc tế sta-li-nít bị giết sạch. Một số người còn lại, vì cuộc sống còn của cá nhơn, của đoàn thể mình, và vì sư sanh tồn của đất nước và của dân tộc phải tập họp trở lại và cùng lấy lá cờ vàng ba sọc đỏ làm lá cờ dân tộc đấu tranh chống lá cờ đỏ sao vàng.
Biểu tượng lá cờ vàng là lá cờ của tự do. Tự do mà lá cờ đỏ sao vàng tuy có hứa hẹn nhưng không bao giờ cho cả.
Lá cờ vàng là lá cờ của độc lập, mà lá cờ đỏ không mang lại được vì Đảng Cộng sản cầm quyền tiếp tục ra lệnh từ ông đảng viên cao cấp đến anh nông dân nghèo hèn phải cuối đầu chào «ba ông tây râu xồm Các-Mác, Lê-Nin Và Xì- ta-lin».
Lá cờ vàng là lá cờ của phồn vinh, vì nó bảo vệ quyền tư hữu và tư doanh ,mặc dù nó bị gọi là «giả tạo». Lá cờ đỏ có hứa hẹn «thiên đường» nhưng đến bao giờ đi đến được.
Lá cờ vàng là lá cờ của dân chủ là ngay từ ngày ra đời lá cờ đã là biểu tượng của toàn dân Việt nam với nhiều Đảng phái, đoàn thể khác nhau: Đạị Việt, Việt nam Quốc Dân Đảng, Dân Xã đảng hay các đoàn thể do các tôn giáo khác nhau lập ra: Phật giáo, Thiên chúa giáo, Cao đài hay Hòa hảo… từ Nam chí Bắc nay lúc ra đời lá cờ vàng là biểu tượng là sự tập họp của các tư tưởng, ý thức chánh trị, khác nhau.
Ngay vào lúc nguy ngập nhứt thời Đệ nhị Cộng hòa, trong lúc khó khăn vừa cùng đánh giặc với một anh đồng minh đang cột một tay mình lại (đánh giặc hạn chệ mười phần công lực chỉ còn xài có ba). Vừa đàm với một anh địch thủ già mồm lương lẹo với hai anh đồng bọn khổng lồ Nga và Tàu chỉ có giấc mơ nhuộm đỏ Đông Nam Á. Một bên be bờ, với phương tiện hạn chế, một bên nước lũ tràn đầy. Một bên vừa đánh vừa nuôi vợ con, vừa xây dựng, một bên thí chốt mặc kệ dân mặc kệ quân. Miền Nam với lá cờ vàng vẫn trong sáng trong chế độ dân chủ, vẫn đấu tranh, tranh chấp bầu cử, đối lập, tranh cải. Giặc đến kề, gần chết vẫn xuống đường chống tham nhũng..
Ngày nay có ai chê bai chúng ta, chúng ta hảnh diện chúng ta có một nếp sống dân chủ, và chúng ta cũng đã hưởng được hai mươi năm. Bằng chứng nhờ nếp sống dân chủ ấy khi chúng ta tỵ nạn chỉ cần vài năm là chúng ta hội nhập được ngay với dân chủ vá văn minh dân chủ tây phương..
Lúc ta bỏ xứ ra đi, chúng ta có cái gì để chúng ta bám vào Việt nam. Giấy tờ không một mảnh, chỉ còn cái quần xà lỏn. Khi chúng ta khi đến trại tỵ nạn chúng ta chỉ là những kẻ vô Tổ quốc (Apatrides Motherlandless). Mồ côi đất Mẹ. Một thời gian sau, chúng ta nhập cư, định cư, nhập tịch.
Ngày nay chúng ta có những Quê hương mới, con cái ta có những đất mẹ mới. Chúng ta còn cái gì? Chúng ta chỉ còn có lá cờ vàng là lý lịch, là quê hương của chúng ta, vì nó biểu tượng cái mà anh cha chúng ta trong 20 năm đã đấu tranh, có người đã nằm xuống, có người đã thân tàn ma dại, để bảo vệ cái hoài bảo, cái tư tưởng, cái lý tưởng ấy:
Hoài bảo một Tư do: chúng ta đã đấu tranh và đã hưởng được 20 năm tự do, hưởng trong khó khăn, hưởng trong chật vật nhưng chúng ta đã được hưởng.
Hoài bảo một Độc lập : chúng ta cũng được hưởng : làm ăn đi lại, chưởi nhau mắng nhau, báo chí lung tung, đảng phái năm bảy nhóm, biểu tình xuống đường tha hồ, nhạc vàng nhạc xanh kể cả nhạc phản chiến trong lúc cần tinh thần để chiến tranh. Ở Sài gòn bấy giờ có mặt người Mỹ? Phải, có người Mỹ nhưng dân ta có bị Mỹ ăn hiếp không? ở miền Bắc có người Nga, hỏi dân Bắc có dám nói chuyện với người Nga không? có dám lấy vợ Nga không? chồng Nga không?
Chúng tôi không chống lá cờ đỏ. Chúng tôi biết có nhiều lớp trẻ ở Việt nam không biết đến lá cờ vàng, chỉ biết lá cờ đỏ, xem lá cờ đỏ là lá cờ của quê hương Việt nam.
Chúng tôi chỉ chống cái biểu tượng của lá cờ đỏ.sao vàng. Ngày hôm nay lá cờ đỏ là lá cờ của sự đàn áp, độc tài, đảng trị, và của sự thiếu dân chủ và không có tự do.
Những ngày đầu của kháng chiến, có lúc lá cờ đỏ sao vàng cũng biểu tượng cái kháng chiến, của hành động yêu nước. Vì vậy rất nhiều thanh niên thanh nữ lên đường «theo tiếng kêu sơn hà nguy biến». Nhưng than ôi! khi Việt Minh bắt đầu giết các người cùng kháng chiến chống Pháp nhưng không đồng chánh kiến: Khái Hưng, Trương Tử Anh, Huỳnh Phú Sổ, Tạ Thu Thâu, Phan văn Hùm, Phan Văn Chánh, Phạm Quỳnh . «Màu đỏ của cách mạng, của cấp tiến » của màu cờ đã biến thành «màu máu của dân tộc đang bị đàn áp ». Và trên vòm trời Việt nam ngày nay chỉ còn «lá cờ màu máu rủ».
Hỡi các bạn có ý muốn «tập họp Dân chủ Đa nguyên»
Các bạn muốn hòa hoản, hòa giải để nói chuyện dân chủ ư? Các bạn muốn nói dân chủ cho người khác nghe ư? — như đồng bào tỵ nạn ở Đông âu, đồng bào ta ở Việt nam. Các bạn phải có lý lịch: lá cờ vàng Tư Do Độc Lập Dân Chủ. Các bạn không có biểu tượng Dân chủ thì các bạn biết gì dân chủ mà các bạn nói. Ai mà tin.
Dân chủ là Đa nguyên. Nói Dân Chủ Đa nguyên là một «pléonasme»/nói bằng thừa/ như nói «Đi lên trên» vậy. Vì nói Dân chủ Đa nguyên nên cộng sản mới dùng “Dân chủ Nhứt Nguyên”, nghĩa là «Dân chủ Cộng sản» hay «Dân Chủ Xã hội Chủ Nghĩa».
Chúng ta có một lý lịch rất quý, vì nó được tôi luyện trong máu lữa., chúng ta có một biểu tượng. Chúng ta không biết xài, chúng ta mắc cở, chúng ta mặc cảm cái dân chủ, cái tự do, cái độc lập của chúng ta chăng ?
Cộng sản nó có buộc chúng ta bỏ dân chủ đâu ? Bằng chứng nó đang bắt người nói dân chủ mà, mà hể nó đi bắt là nó sợ mà nó sợ là nó thua. Trong nước càng ngày càng có số đông người nói chuyện dân chủ, đòi dân chủ, lần lần sẽ có những hàng động dân chủ. Ngày mai sẽ có những người công dân của Cộng Hòa XHCN Việt nam mang lá cờ đỏ sao vàng xé rào nhảy rào xuống đường đòi dân chủ.
Ngày mai sẽ có những người chiến sĩ dân chủ trong nước dám cầm cờ đỏ xuống đường đòi dân chủ, đem màu «đỏ máu» trở vế với «màu đỏ cách mạng» như «hồi mùa thu năm xưa ngày hăm ba» toàn dân đi theo «tiếng kêu sơn hà nguy biến». Ngày đó toàn dân Việt nam sẽ thoát khỏi cơn ác mộng. Các vị cựu kháng chiến đã bị lường gạt gần 60 năm nay, hãy tỉnh giậy đi, các bạn trẻ hãy «đi theo tiếng kêu sơn hà nguy biến».
Vì tương lai, vì độc lập, vì tự do, vi danh dự các công dân Việt nam ngày nay, hãy phất cờ đúng dậy, lá cờ ấy dù là cờ đỏ nhưng đó là cờ của các bạn. Lá cờ ấy không phải độc quyền của những người, cầm quyền. Vì họ đã nhơn danh các bạn, dân tộc Việt nam, làm nhựng điều sai trái, các bạn hãy nhân danh lá cờ đó để tống khứ họ đi.
Và ngày mai người Việt chúng ta ở hải ngoại và những chiến sĩ dân chủ trong nước sẽ cùng nhau tiếp chuyện để hỏi tội những tên đồ tể bán nước hại dân.
Hiệu đính ngày 17 tháng 10 năm 2012,
Để trả lời những kêu gọi biểu tình «cho Tổ quốc» ở Đức nhưng không được treo Cờ Vàng
Tự Do như muối
Hạnh Phúc như đường
Khi còn đang ăn đủ miếng ngọt miếng ngon
Khó thấy giá trị của hạt đường hạt muối
tôi sống ở miền Nam
nhìn dòng đời trôi nổi
nở lại tàn
bao nhiêu mùa hoa
hai nền Cộng Hoà
một cuộc chiến tranh dài đẫm máu
tôi đã dốc lòng chiến đấu
bảo vệ tự do
dưới lá cờ
nền vàng ba sọc đỏ
tiếc thay trong đội ngũ
chúng tôi có ít những Ngô Quang Trưởng, Nguyễn Khoa Nam
mà lại khá nhiều Nguyễn Vĩnh Nghi, Nguyễn Văn Toàn
nên lính mất niềm tin
dân chán nản
những kẻ có lòng
lắc đầu ngao ngán
rồi nước Mỹ đồng minh, xưa là bạn
nay trở mặt lọc lừa
quên lời hứa năm xưa
bỏ mặc « tiền đồn của thế giới tự do »
thất thủ
kẻ thù đưa tôi lưu đày biệt xứ
rồi khua chiêng gióng trống ăn mừng
đám trí thức, sinh viên, học sinh
xưa trốn vô bưng
mơ một thiên đường trên trái đất
nay ngồi trên khán đài nghếch mặt
« Thiên đường đang ở trong tầm tay »
Má Hai
xưa đào hầm nuôi cán bộ
nay hớn hở
« Tụi nó dzià mình chắc có tương lai »
bà Tám con chết trận Đồng Xoài
hãnh diện lãnh bằng gia đình liệt sĩ
những nhà văn, nhà thơ, xưa chống « cuộc chiến tranh phi lý »
(đâm sau lưng người lính Cộng Hoà )
nay chìa bút ra
xin viết bài ngợi ca chế độ mới
đám thanh niên xưa trốn chui trốn nhủi
ở hậu phương
xanh mặt khi nghe nhắc tới chiến trường
nay tự nhận đã yêu thầm cách mạng
những người dân bình thường
xưa gặp lính khi ghét khi thương
lúc buồn ngồi chửi đổng
« Tao chửi cả thằng Tổng Thống
xá gì lính tráng tụi bay »
nay cũng ngập ngừng vỗ tay
nhưng mắt nhìn quanh lấm lét
họ chưa có câu trả lời dứt khoát
muốn đợi một thời gian
sau vài năm
cuộc hôn nhân qua tuần trăng mật
đã đầy nước mắt
và những tiếng nấc nghẹn ngào
đám trí thức vô bưng năm nào
tức giận thấy mình bị bội phản
buông lời phản kháng
kẻ vô khám Chí Hoà
người bị quản thúc tại gia
đưổi gà cho vợ
thiên đường ước mơ sụp đổ
má Hai
đã quen dần với bo bo, với sắn với khoai
như người dân miền Bắc
những cán bộ xưa má nuôi trong hầm bí mật
đã ra lệnh bắt má mấy lần
má không đủ ăn
lấy đâu đóng thuế
bà Tám ôm tấm bằng Gia Đình Liệt Sĩ
bụng đói meo
làng trên xóm dưới ai cũng nghèo
tình người hiếm hơn hồi đó
bà ra mộ con ngồi nhổ cỏ
khóc thầm
những văn nhân
một thời phản chiến
« ngộ biến tòng quyền »
cố bẻ cong ngòi bút
nhưng với văn thơ, với nhạc
quen phóng túng tự do
sao chịu nổi gông xiềng
lại tiếc những ngày trời rộng thênh thang
muá bút
đám thanh niên hèn, khoác lác
tưởng được chế độ mới tin dùng
bị đi lao động quốc phòng
thanh niên xung phong
làm việc không công nơi rừng sâu nước độc
cháy da vàng mắt
đói lòng
những người dân
xưa chửi vung chửi vít
nay im thin thít
chẳng dám hé môi
một số kẻ lỡ lời
bị đi « tù không án »
khi cán bộ xưng tụng bác Hồ, ca ngợi Đảng
họ cao giọng hoan hô
vỗ tay thật to
nhưng bụng thầm ao ước được sống lại những ngày xưa cũ
sau ba mươi tháng tư, đớn đau tủi hổ
là gia đình người lính Cộng Hoà
kể bị cướp nhà
người bị cướp đất
con bị đuổi học
vợ mất sở làm
chồng đi tù biệt tăm
đi họp, cán bộ Cộng Sản mỉa mai nhiếc móc
ra đường bị lườm dọc nguýt ngang
đến khi ruộng vô tập đoàn
gạo vải sữa đường bán theo tiêu chuẩn
nhà máy công ty hãng xưởng
trờ thành quốc doanh
công an khu vực đầy quyền hành
thực thi chính sách nhân hộ khẩu
người dân chịu đời không thấu
mà chẳng dám than vãn kêu ca
bấy giờ gia đình người lính Cộng Hoà
mới nhận được những tia nhìn thiện cảm
nghĩ đến con, đến chồng, đến cha
trong nhà tù Cộng Sản
họ hãnh diện ngẩng đầu
hôm nay giữa trời cao
được thấy lá Vàng Ba Sọc Đỏ
phất phới bay trong gió
tôi muốn khóc thật to
tôi muốn hét lên
« Đây Hạnh Phúc ! Đây Tự Do ! »
Mà thuở nào tôi đã buông tay đánh mất
để phải chôn tháng năm tươi đẹp nhất
của cuộc đời
trong các trại tù rải rác khắp nơi
trên đất nước
họ hàng tôi, đồng bào tôi
những ai không đi được
mấy chục năm trường
gánh chịu đau thương
uất hận tủi hờn
nhìn quê hương tan nát
mẹ Việt Nam ơi ! Những đứa con lưu lạc
đã nhận rõ lỗi lầm
đang đấu tranh âm thầm
cho một ngày quang phục
sẽ còn nhiều khó nhọc
để dành lại giang san
từ tay bọn Cộng Sản tham tàn
nhưng kìa ! Phất phới bay trong gió
vẫn như ngày nào
lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ
mà sao hôm nay chính nghĩa sáng ngời
chẳng cần một lời luận bàn lý giải
tôi đứng lặng nhìn, lòng khoan khoái
lá cờ vẫn còn đây
thì quê hương ơi ! Sẽ có một ngày.

Tâm thư gởi qúy ACE cựu SV du hoc trước 75 – về vụ biểu tình tại Munich

Köln, ngày 17.10.2012
Tâm Thư thân gửi ACE cựu SV du học tại Tây Đức,
từ mấy tuần này cộng đồng người việt tại Đức xôn xao về một cuộc BT không cờ thứ hai sẽ được tổ chức vào ngày 20.10.2012 tại München để yểm trợ cho phần chiếu phim „ Hoàng Sa nỗi đau mất mát“ của André Menras.
(theo tôi có lẽ vì những lần chiếu phim trước tại Đức, số người tham dự không được như ý muốn nên BTC muốn sử dụng những người đi BT cho buổi chiếu phim thêm phần đông đảo?).
A) Sự việc này làm vết thương tỵ nạn CS của khối người việt tự do tại Đức lại thêm một lần rỉ máu.
Vì thế tôi cũng xin mạn phép chuyển đến các ACE cựu SV du học trước 1975 tại Tây Đức một vài ý nghĩ như sau:
1-Một đột xuất để gỉai thể chế độ CS VN sẽ không thể đến từ những người Việt tại HN như chúng ta. Chúng ta không nên tự đặt minh quá cao, quan trọng hóa công việc làm của mình: Một thỉnh nguyện thư, một cuộc BT, một SH thảo luận sa lông „Network“ v.v.v. chả đáng gì so với những hy sinh, những thành quả tiến lui cuả những người hiện đang nỗ lực tranh đấu tại quê nhà.
2-Lá Cờ tượng trưng cho một QG, một DT phải hoặc đã được tuyển chọn qua một cơ-quan quyền lực chính thức (Nhà Vua, Quốc Hội…) Một hội đoàn hay một tổ chức nào đó không thể thay thế nó được. Sự tự ý thay thế đó đã và sẽ đưa đến những xáo động làm phân hóa tập thể NV tự do HN.
Nhìn về khía cạnh thưc tiễn trong việc chống lại nghị quyết 36 theo tôi trong giai đoạn này, tất cả mọi người Việt HN nếu còn chút ưu tư, khắc khoải cho vận mạng đất nước nên tạm thời bỏ qua những tranh cãi cảm nhận riêng tư về ý nghĩa linh thiêng của lá cờ mà nên đồng thuận với nhau nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ làm biểu tượng chung trong những SH chính của khối NV tự do, vì hiện nay chỉ có cờ vàng mới có thể là biểu tượng chất chứa ước vọng Tự Do Dân Chủ Nhân Bản cho quê hương VN chúng ta, rồi một ngày nào đó (hy vọng sẽ không còn xa ..) khi Việt nam đổi đời một quốc hội dân chủ thật sự sẽ tuyển chọn một biểu tượng chung cho tổ quốc VN.
Tôi nghĩ những người Việt quốc nội họ thừa đủ khôn ngoan kinh nghiệm để tự chọn chọ họ biểu tượng phương thức đấu tranh. Họ không cần chúng ta lo âu xa vời cho họ. Chúng ta chi cần nhận thức đúng việc làm của họ để kip thời hỗ trợ khi cần.
3-Hòan cảnh lịch sử chính trị của nước Đức (trước khi thống nhất), so sánh với VN thì giống, nhưng ý thức dân tộc của người Đức kể cả người CS Đức hoàn toàn khác chúng ta, phải nói là chúng ta thua xa không thể so sánh với họ được.
-CS Đông Đức, người con cưng của LB Sô Viết đã không a-dua theo đàn anh lấy cờ máu làm biểu tượng cho nước DDR mà họ đã giữ mầu cờ DT như bên Tây Đức.. Chúng ta đừng nên viển vông sao y bản chánh một khẩu hiệu là hoà bình sẽ đến ngay cho dân Việt …“von nichts kommt nichts“!
Lấy luồng tư tưởng tự cho là cao siêu, tri thức và vĩ đại là hòa hợp hoả giải với nhà cầm quyền CS đề cùng nhau chống TC đem so sánh với việc đoàn kết dân tộc thời vua Trần Nhân Tôn (1284/1285) hoàn toàn là điều không thuyết phục:
Thời vua Trần Nhân Tông dân tộc Việt chỉ có một kẻ thù duy nhất: Giặc Mông.
Nay dân Việt có hai kẻ thù: kẻ thù nội tuyến, nhà cầm quyền CSVN và kẻ thù xâm lăng, Trung Cộng.
4-Tôi xin trích hai cụm từ trong tờ quảng cáo biểu tình ngày 20.10.2012:
„Phản đối chính quyền TQ… – Yêu cầu nhà Cầm quyên VN…v.v”
Đọc những dòng chữ này tôi hồi tưởng lại trước 1975 khi ACE SV VN lên sứ quán TC biểu tình phản đối TC xâm chiếm Hoàng Sa (tháng giêng 1974).
Khi vận động ACE SV VN đi biểu tình, mấy anh SV thuộc thành phân thứ ba không đi và đã trả lời tôi là: „Để khi thống nhất đất nước rồi thì chính phủ mình (CP CS) sẽ giải quyết với TQ trong tình hữu nghị láng giềng..!!!
B)„Hoàng Sa những uất ức chôn vùi“: đó là cảm nghĩ riêng của tôi khi đọc tâm thư cuả BTC BT tai München ngày 20.10.2012, với những lời ca tụng, cổ võ của một vài bạn hữu BTC.
-Hoàng Sa, phần lãnh thổ mà chính người CSVN đã nhượng bán cho quan thầy TC của họ (Công hàm bán nước ký ngày 14.09.1958 của Phạm Văn Đồng,
- Hoàng Sa mà 75 chiến sĩ anh dũng của VNCH với những vũ khí phế thải của đệ nhị thế chiến đã liều thân đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ .
Chính phủ VNCH, đại diện Quốc dân Việt nam đã vinh danh họ bằng lá cờ vàng phủ trên quan tài gửi về cho tang quyến.
Nhưng bạc bẽo thay chưa cần đến thế hệ thứ hai, biểu tượng thiêng liêng của tổ quốc phủ trên quan tài các chiến sĩ CH đã bị tẩy chay – lý do: nhân danh lòng yêu nước, vì đoàn kết dân tộc, vì thế hệ nối tiếp không biết đến biểu tượng Tự do này…
Thưa quý ACE,
Đất nước mình đang lụi bại với một gia tốc rất cao, nên thế hệ chúng ta, còn tí sức nào góp phần tí đó, để khi phải nằm xuống sẽ không ân hận vì đã làm hết khả năng của mình. Đừng nên lấy phương thức cũ, tự cho là sáng kiến mới để tạo cho chính chúng ta những vấn nạn không cần thiết phải giải quyết – thời gian chúng ta không còn nhiều nữa-.
Thua quý ACE,
Dù suy nghĩ của quý ACE đưa đến quyết định nào đi nữa, theo tôi chúng ta cũng không được phép quên:
“Chính những người lính VNCH đã hy sinh xương máu cho những gì chúng ta có được ngày hôm nay“.
Họ cũng như chúng ta không ai muốn chiến tranh. Chiến tranh đã phá hủy tận gốc rễ dân tộc.
Nhưng hơn chúng ta họ đã anh dũng cầm súng để bảo vệ tự do no ấm cho nhân dân miền Nam trong suốt 20 năm.
-Chính những bộ não trạng có tỷ trọng quá khiêm nhường của một số lãnh đạo CSVN , phục vụ cho cao vọng bành trướng của ngoại bang đã gây ra một cuộc chiến tương tàn cho chính dân tộc mình…
Thân mến,

No comments:

Post a Comment

Đại Họa Mất Nước