Tuesday, 28 April 2015

Phải vạch mặt cộng sản để hướng về tương lai


1


Người Huế quá rành Cộng Sản 


Nhắc đến Cộng Sản, dân Huế chúng tôi nhớ ngay đến Mậu Thân 68 mà chính tôi cũng đã từng là nhân chứng sống. Những ngày đó, gần chục ngàn người dân Huế đã bị Việt Cộng bắt đi và sát hại sau khi chúng bị đánh bật ra khỏi Huế. Việt Cộng (VC) đã nhẫn tâm giết hại họ như một cách trả thù hèn hạ, trả thù quân đội VNCH dù bất ngờ bị VC tráo trở vi phạm thỏa ước đình chiến vẫn anh dũng chiến đấu đánh bại VC và tái chiếm lại Huế, trả thù vì dân Huế đã không theo VC, không đồng khởi vùng lên theo lời kêu gọi của VC trong thời gian chúng chiếm Huế. Và VC giết họ cũng là để rút chạy cho nhanh, để bảo tồn bí mật thương vong, cơ sở, đồng thời cũng là để khủng bố, đe dọa người dân Huế không được làm việc, hợp tác với chính phủ VNCH trong tương lai…


Hàng chục ngàn người Huế là quân dân cán chính VNCH bị Việt Cộng bắt đi rồi giết chết, trong đó có rất nhiều người chỉ là dân thường, là thầy giáo, y tá, bác sĩ… vô tội sau đó đã bị VC thủ tiêu; giết tập thể bằng các hình thức vô cùng dã man như chôn sống, đập bể đầu, trói chùm lại rồi thả trôi sông trôi suối… phi tang mất xác! Và dân Huế, ít có nhà nào thoát được, nhà nào cũng có người thân hoặc bà con gần, xa chết oan; có nhà còn có vài người thân cùng thương vong trong cái lễ tết đáng nguyền rủa nầy.


Nhà tôi cũng vậy, cũng có bà con bị chôn sống, rồi nhà hàng xóm bên phải, bên trái, trước mặt, sau lưng… đâu đâu cũng nhìn thấy tóc tang, chết chóc!


Nhắc đến VC, sau cái Tết Mậu Thân khủng khiếp với GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ dân Huế còn nhớ đến Mùa hè Đỏ lửa 72 với Đại lộ Kinh hoàng ngập đầy xác người dân Quảng Trị chạy trốn VC vào Huế, bị chúng dùng đại pháo bắn thẳng vào, có những đoạn đường mà máu xương trẻ em người già dân lành vô tội nhầy nhụa ngập lút cả bàn chân…


Nhắc đến VC, dân Huế còn phải nhớ đến những ngày trước biến cố 30 tháng 4/75, con đường chạy trốn VC của dân Huế xuôi Nam bị VC phục kích cắt ngang, chặn lại tại đèo Hải Vân, những chiếc xe chở đầy dân thường bị trúng mìn, bị pháo kích, phục kích, bắn tỉa… Xác xe, xác lính và xác thường dân vô tội chết, bị thương lăn lóc rải rác đầy đường.


Rồi còn là đoạn đường đầy máu và nước mắt khi phải quay ngược lại về Huế rồi chạy xuống biển Thuận An trong hoảng loạn, giẫm đạp nhau tìm mọi cách leo lên được một tàu Hải quân để xuôi Nam trốn chạy VC.


Phải nói là dân Huế có quá nhiều kinh nghiệm đau thương với VC, và cũng như đa số dân Huế khác tôi cũng rất ghét và tởm lợm Cộng Sản, vậy mà thật oái ăm bất ngờ, chính tôi cũng có một người thân là Cộng Sản. Ông Ngoại tôi còn là liệt sĩ Việt Cộng!


Tôi không biết dưới suối vàng Ngoại tôi có chút tự hào nào về điều đó không, nhưng tôi tin chắc là không, ít nhất nếu xét về mặt đoàn tụ gia đình, hạnh phúc…


Mười bảy tuổi, tôi mới lần đầu tiên trong đời, biết mình có một ông Ngoại đi tập kết còn sống ở Hà Nội. Gần 30/4/75, khi Huế đã bỏ ngỏ, Ngoại tôi đã vào Huế tìm mẹ tôi ngay cùng lúc với phe chiến thắng.


Ấn tượng lần đầu gặp gỡ là ông cao lớn nhưng nét mặt đầy khắc khổ, tay đeo đồng hồ Liên Xô, đi xe đạp nam mà có đeo bảng số, ngực tòn ten cái radio, đầu nón cối chân dép râu… trông hơi ngố ngố; với tôi thì hơi tức cười, nhìn quê quê… nhưng với mấy bộ đội ở Bắc vào đang đóng quân gần nhà tôi thì họ ra mặt ao ước, thần tượng tôn sùng ông lắm.


Ngoại và mẹ tôi tâm sự nhiều, nhưng tôi còn nhớ rõ là ngay trong bữa cơm đoàn tụ đầu tiên sau mấy chục năm tập kết xa cách trở về, ông và mẹ tôi đã có những bất đồng trầm trọng. Ông than là ông rất buồn khi quay về, có hai người con gái thì bà dì em mẹ tôi có chồng là đại tá bác sĩ Sài Gòn, còn mẹ tôi lấy chồng dòng dõi Hoàng tộc phong kiến… Mẹ tôi vừa khóc vừa trả lời là ông bỏ đi biền biệt, bỏ hai đứa con gái bơ vơ trong đất Mỹ Ngụy mà không bị Mỹ Ngụy truy bức hành hạ bỏ đói, không phải làm đĩ, lấy Mỹ mà được đối xử bình đẳng nhân đạo, có chồng con ăn học đàng hoàng là may lắm rồi… Thấy mẹ tôi xốc quá, ông bàn qua tôi lúc đó đang học lớp 12 là sẽ đem tôi ra Bắc, cho đổi sang họ ông, rồi cho thi vào đại học, và theo ông, đó là cách duy nhất nếu muốn đi học tiếp, muốn cất đầu được dưới chế độ mới: phải xóa bỏ lý lịch, trốn chạy gốc gác tổ tiên ông bà…


122_NanNhanCSHue_5


Ba mẹ tôi phản đối chuyện chối bỏ ông bà, thay tên đổi họ. Ông bảo là cứ sống với VC một thời gian rồi mới hiểu, nói trước không nghe thì sau này có gì ráng chịu… Tới đây thì bữa cơm đoàn tụ cha con, ông cháu đầu tiên sau 30 – 4 – 75 của gia đình tôi tan nát trong nước mắt và cãi cọ!


Mấy ngày sau đó, Ngoại làm huề rồi kêu mẹ tôi soạn quà và dẫn đi thăm bà con.


Quà từ Bắc mang vào mà Ngoại rất tự hào là mấy xấp vải cho con gái và cháu, mà nói phải tội, loại vải đó đem may quần đùi tụi tôi còn chê. Quà cho con cháu sau mấy chục năm xa cách, còn thêm mấy ký đường vàng, mấy phong lương khô và mấy bao khoai lang, sắn khô xắc miếng, mà ngày nào ông cũng phải mang ra phơi, vì nhiều chỗ đã mốc xanh mốc vàng và đầy mối mọt.


Ngoại tôi là tuýp người mà nếu có ai đó hỏi ông theo VC khi nào thì ông cãi ngay là ông không theo mà là đi làm cách mạng. Ông tự hào đi đánh Tây cùng thời Lê Duẩn, Trường Chinh…


Mãi sau này, tôi có nghe loáng thoáng là ông đi làm cách mạng rất sớm nhưng cũng bị sớm ra rìa và chuyển ngành ra làm dân vận, vì mấy vụ chống đối cải cách ruộng đất, nhân văn… gì gì đó. Nhưng ông cũng tự trào khoe rằng, nhờ vậy mà khi bị đẩy đi làm dân vận Việt kiều ở Thái nhằm dụ Việt kiều ủng hộ VC và hồi hương, ông gặp được bà Ngoại kế, rồi “dân vận” được bà đưa luôn về dinh…


Nhưng cũng chính điều mà Ngoại tôi có vẻ tự hào này, sau đó bà Ngoại kế đã kể rằng chuyện bà hồi hương, nghe theo lời VC dụ dỗ là sai lầm lớn nhất của cuộc đời bà. Sai lầm thứ hai là khi bỏ Thái về VN bà còn đem hết gia tài vàng bạc nộp cho VC, vì tin lời họ nói là sẽ giữ giùm cho an toàn, vì tưởng họ thực lòng khi cấp giấy khen cho bà là Việt kiều yêu nước… Chính cái cú lừa đảo thứ hai nầy khi bà nộp vòng vàng vào thì dễ nhưng lấy ra thì không thể, đã làm bà càng xuýt xoa, nguyền rủa VC mãi và hục hặc với ông Ngoại tôi hoài cho đến khi bà mất!


Bà cũng bật mí là dân miền Bắc đang sống khổ lắm, tài sản đồ đạc xe đài của ông, chút quà cáp ông đem vào Nam có được là do bà bán vòng vàng nữ trang còn giấu giếm được đem từ Thái Lan về, chứ lương của ông cũng như bao nhiêu cán bộ tập kết khác, không mua đủ gạo mà ăn!


Cũng có được điều an ủi là Ngoại tôi tuy đỏ nhưng cũng còn có khá nhiều điều thành thực với con cháu, ngay trong chuyến đi thăm bà con sau 30 tháng 4, ông liên tục thở dài trước những điều nghe và thấy. Ông nói là họ hàng miền Nam dù người nghèo nhất, cũng ở những căn nhà, đãi ông bữa cơm, tặng ông món quà mà cả đời ông ngoài Bắc chỉ là mơ ước. Đi thăm bà con về ông tổng kết, tiên tri được ngay, mức sống, trình độ của dân miền Nam cao như thế thì chuyện “hòa hợp hòa giải dân tộc” với miền Bắc chắc cũng phải còn lâu, lâu lắm…


Một thời gian sau, Ngoại bán nhà ở Hà Nội, chuyển vào sống ở quê Quảng Trị.


Lần sau này vào Ngoại cũng đi thăm lại bà con, nhờ bạn ông mượn được chiếc xe zíp bộ đội chở đi nhưng khác với lần trước 30/4 xe chở ông đến đậu ngay cổng từng nhà; lần này ông xuống xe từ xa, kêu tôi ôm quà đi bộ vào. Ông bảo dân tình khổ quá, giải phóng cái gì mà càng ngày dân càng điêu linh, đói thê thảm. Dân sợ nhưng hận chế độ, khinh cán bộ, mình còn xe cộ làm chi cho họ hàng bà con thêm khinh ghét xa lánh!


Mấy năm sau, khi gia đình tôi sống không nổi ở Huế đã phải trốn chạy vào Nam, lúc này dù đã hưu trí nhưng thấy dân quê ông đói khổ quá, Ngoại tôi lại tình nguyện vào đội công tác xung phong đi tìm đất mới ở Tây Nguyên, theo chủ trương của chính quyền đưa dân Quảng Trị quê ông đi lập vùng kinh tế mới.


Đi được mấy chuyến thì Ngoại bị sốt rét ác tính quật ngã, chết mà không đưa được xác về. Mấy đồng chí của Ngoại chôn đại Ngoại luôn trên rừng già Tây Nguyên.


Có nhiều khi nghĩ về Ngoại, tôi cũng xót thương cho phần số của ông, do đã lầm đường lạc lối khi đi theo con đường VC, do bị VC bội bạc, do bản chất CS là lừa lọc vắt chanh bỏ vỏ, mà Ngoại tham gia từ đầu, vậy mà suốt đời cũng chẳng được gì cho riêng bản thân, đừng nói chi đến giúp gia đình, xã hội; bản thân ông ngay khi chết cũng chẳng được nấm mồ cho ngay ngắn. Suốt đời cách mạng, bỏ bê gia đình mà rồi ngay cả khi ông chết đi trong lúc đang làm nhiệm vụ, mấy đồng chí của ông cũng bỏ mặc thân xác ông trong rừng già. Nghe mấy đứa em kể lại, chỉ sau này khi gia đình kiện cáo làm dữ lắm thì ngày cải táng đưa hài cốt Ngoại về quê, họ mới đến rao giảng điếu văn, tầm phào năm điều ba chuyện thành tích tưởng niệm, rồi trao mảnh giấy lộn ghi là Liệt sĩ.


Từ khi Ngoại mất đi đến giờ, là cháu ruột nhưng do trốn chạy CS phải tha phương nên tôi cũng chưa một lần đến thăm được mộ Ngoại, chưa thắp được cây nhang nào lên mộ. Riêng tư trong gia đình, dù do hoàn cảnh trái ngang như thế nào thì đó vẫn là thiếu sót, là tội lỗi. Chỉ xin tự hứa là nếu mai nầy có dịp về lại VN, sẽ tìm về quê thắp cây nhang lên mộ mà xin Ngoại lượng thứ.


Người ông Ngoại này riêng với tôi vẫn là ruột thịt, nhưng vì cái chung của đất nước thì thật xót xa để phải nói thêm rằng, nếu lứa như ông biết dừng lại sau thắng Pháp 1954 thì sẽ đẹp biết bao cho gia đình và dân tộc. Dừng lại, đừng theo VC tập kết ra Bắc, đừng có ngày 30 – 4-75, đừng về phe những người mang chiến tranh vào tàn phá miền Nam đòi giải phóng miền Nam, chắc chắn là cuộc đời ông sẽ được thảnh thơi hơn, mà cuộc đời con cháu ông cũng không phải khổ, vì những điều đau đớn trái ngang mà bọn VC nhân danh cách mạng, cuối cùng, cho đến tận bây giờ, vẫn còn đang mang lại.


Ngoại tôi là Liệt sĩ VC, thứ mà thế hệ chúng tôi, những đứa trẻ miền Nam trước 1975 không cần đến. Ngoại mà chúng tôi cần, yêu là một Ngoại hiền lành, gần gũi thương con thương cháu chứ không phải là một ông Ngoại VC tập kết lên rừng, ra Bắc rồi theo xe tăng Nga, AK Tiệp, mã tấu Tàu đem cái chủ nghĩa CS ngoại lai tàn độc về, úp chụp lên đầu con cháu rồi gọi là giải phóng miền Nam…


Cái thế hệ những đứa cháu như lứa chúng tôi ngày xưa ấy, bây giờ, cũng đã trên dưới năm mươi, cũng đã và đang lên chức Ngoại. Và phải chăng lịch sử đang xoay vòng. Phải chăng chính cái đám cháu ngày nay mới đang rất cần những Ngoại thương dám dũng cảm đứng lên, những Ngoại thương dám dấn thân vì con cháu, vì độc lập tự do của dân tộc để tiếp tục làm một cuộc cách mạng. Chỉ có khác một điều là cuộc cách mạng ngày hôm nay, không hẳn đã cần đến súng đến gươm, mà có thể sẽ là một cuộc cách mạng bằng tri thức, dùng các thành tựu KHKT về mạng toàn cầu, FB, dùng ngòi bút… để vạch mặt CS và khơi dậy lòng tự hào dân tộc của toàn dân nhằm chống lại bọn VC tham tàn bán nước và bè lũ ngoại xâm Phương Bắc!


Ngoại của tôi ơi, nếu có linh thiêng, ở thế giới bên kia, chắc Ngoại cũng đã thấy rõ hết rồi những tội ác mà các đồng chí của Ngoại đã và đang làm, đã và đang gây ra biết bao nhiêu là trái ngang đau xót cho dân tộc này; đã thấy VN lệ thuộc Tàu và dân ta đang bị nhồi sọ, đàn áp, khủng bố khổ đau… đến như thế nào; nên chắc Ngoại hiểu cho về nguyên do đã dẫn đến những bất kính mạo phạm của con cháu riêng khi nói về con đường mà Ngoại đã lầm lạc, lỡ bước đi qua.


Lịch sử không thể nào quay lại, vâng, nhưng dù sao đi nữa, trước sau gì thì con cháu cũng vẫn xin được một lần Ngoại ơi; xin phép Ngoại được một lần: phải nói lên hết những gì là sự thật; phải lên án con đường lầm lạc mà Ngoại đã đi qua, phải vạch mặt bọn CS tàn độc và tởm lợm, như đức Đạt Lai Lạt Ma đã từng nhận xét:


“Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loại trùng độc, sinh sôi nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời.” 


Vâng, chính VC đã kìm hãm sự phát triển của cả dân tộc VN, đã biến dân tộc VN anh hùng thành một quốc gia hèn yếu nay đang lệ thuộc Tàu, trai cu li gái đĩ điếm… Chính VC đã cầm tù đày đọa hàng triệu con người VN trong các trại tập trung được mệnh danh là Trại cải tạo với hàng trăm ngàn người đã phải chết thảm; đã xua đuổi, cướp đất cướp nhà cướp tài Sản của hàng triệu gia đình miền Nam VN bằng thủ đoạn cưỡng bức đi Kinh tế mới; cải tạo tư Sản, đổi tiền… Đã phân biệt đối xử theo lý lịch, triệt đường sống, bức tử hàng triệu dân lành phải ra biển vượt biên bất chấp mạng sống để hàng trăm ngàn người phải chết mất xác trên biển Đông, làm mồi cho tôm cá…. Đã có hàng triệu triệu gia đình VN đã tan nát, hàng triệu số phận lương dân bị vùi dập bất hạnh trở thành nạn nhân cộng Sản…


Vâng, đã muộn màng lắm rồi và chắc chắn không còn con đường nào khác cho dân tộc VN đau thương này, nếu còn muốn tồn tại và phục sinh như một quốc gia có chủ quyền chứ không phải là phên dậu tôi tớ lệ thuộc Tàu; đó là mọi người con dân Việt chưa bị nhồi sọ, còn có lương tri phải cùng đồng lòng đứng lên vạch mặt Cộng Sản, tiêu diệt tận gốc loại trùng độc nguy hiểm này, để muôn lòng như một, cùng với dân tộc Việt hướng về tương lai.


Vâng, người Việt yêu nước thì hình như nơi nào, thời nào cũng có, nên dẫu có là đã muộn lắm rồi nhưng cũng không phải là không thể, nếu như đông đảo chúng ta còn có được một tấm lòng!




Phải vạch mặt cộng sản để hướng về tương lai

No comments:

Post a Comment

Đại Họa Mất Nước